Nàng đối diện ánh nến nhìn tới nhìn lui, nhìn một hồi cảm thấy mình làm cũng không tệ lắm, một hồi lại cảm thấy còn kém hơn tay nghề của Lục Ỷ. Nhưng đồ chỉ có thể làm được như vậy, dù có thấp thỏm cũng không có cách nào, nàng cẩn thận đặt khăn tay xuống, thổi tắt ngọn nến, yên tĩnh đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thi Uyển đến Thanh Thư Các, Lục Lân đang ngồi trong thư phòng viết gì đó, Lục Ỷ và mấy nha hoàn khác đang thu dọn đồ đạc.
Thi Uyển đứng trước mặt hắn, lần nữa viện cớ vẹn toàn: "Mẫu thân biết rõ hôm nay chàng đi nên bảo ta đến xem có gì cần sắp xếp không.”
"Không cần." Lục Lân không ngẩng đầu lên, nói.
"Vậy..." Thi Uyển sớm biết hắn sẽ trả lời như thế cũng không bất ngờ, chỉ một hơi tiếp tục nói: "Đêm qua ta không cẩn thận, làm bẩn khăn tay của chàng, rửa không sạch, vừa vặn chỗ ta có một chiếc mới nên đem đến cho chàng.”
Nói xong, nàng lập tức lấy khăn tay trong tay áo ra, đặt ở trên góc bàn cho hắn.
Lục Lân khẽ nâng mắt, nhìn lướt qua, một lúc lâu sau mới trầm giọng "Ừm" một tiếng.
Thi Uyển đành phải nói: "Vậy... lần này phu quân đi đường bảo trọng."
"Thường ngày nàng ở bên cạnh mẫu thân, thay ta khuyên bà ấy không cần lo lắng." Lục Lân nói.
Thi Huyễn Cung trả lời: "Được."
Lời đã nói xong, nàng cũng nên rời đi.
Cuối cùng nhìn chiếc khăn tay gấp gọn gàng kia, trong lòng cảm thấy mỹ mãn, trên mặt yên tĩnh ổn trọng rời khỏi Thanh Thư Các.
Đợi rời khỏi sân, đi vào hành lang uốn lượn, trên mặt nàng không khỏi nở nụ cười.
Nàng biết, hắn sẽ thích khăn tay kia, hắn thích hoa mai, cũng yêu cốt cách thanh cao của hoa mai cho nên hắn sẽ thích câu thơ kia.
Bên trong Thanh Thư các, Lục Lân viết xong thư, xếp thư lại để vào phong thư, sau đó đi ra ngoài, gọi gã sai vặt đến, dặn dò: "Mang thư đến nhà Vương thừa tướng."
Trường Hỉ tiếp nhận thư, có chút do dự nói: "Không phải lão gia vừa mới dặn không cho công tử qua lại với Vương gia nữa sao?”
Lục Lân nhìn hắn nói: "Hay là ngươi muốn giao thư này cho lão gia?”
Trương Hỉ vội vàng nói: "Không dám không dám, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bội bạc kia."
"Vậy thì đi đưa đi." Lục Lân hạ lệnh.
Trương Hỉ bất đắc dĩ thở dài, nói thầm: "Công tử đúng là cố chấp, nếu để lão gia biết được…”
Thấy Lục Lân lộ vẻ mặt lạnh lùng, hắn nuốt xuống lời còn lại, ngoan ngoãn đi truyền tin.
Lúc này Lục Ỷ ở trong phòng thu dọn đồ đạc, lấy tay dời trụ gỗ chống cửa sổ để đóng lại, chợt nghe phía sau vang lên một tiếng "Phanh", quay đầu lại nhìn liền thấy cây chống trong tay vô ý đụng đổ lư hương, trong lư hương vẫn còn hương cháy dở, lúc này toàn bộ hương vụn vãi trên bàn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Bàn này là gỗ tử đàn, nàng ấy vội vàng lấy khăn lau đi lau tro hương, may mà bàn không có việc gì, đang thở phào nhẹ nhõm mới phát hiện khăn tay xếp bên cạnh cũng đổ tàn hương, nàng ấy cầm khăn vẩy xuống tro hương, liền thấy trên vải vóc mềm mại đã bị tàn hương làm cháy thủng vài lỗ nhỏ.
Lục Lân vừa vặn vào cửa, nàng ấy cầm khăn lên nói: "Công tử, là lỗi của nô tỳ, bất cẩn làm đổ lư hương, để tro hương rơi xuống, làm hỏng chiếc khăn tay này.”
Lục Lân đi lên giá sách cầm quyển sách muốn mang theo, vừa trả lời: "Không sao, cất đồ đi chưa?"
Lục Ỷ gật đầu: "Thu dọn xong rồi.”
“Đưa ta đi, ngươi đi bảo người chuẩn bị xe." Lục Lân phân phó.
Lục Ỷ lập tức đi ra ngoài sắp xếp, tiện tay đặt khăn tay lên bàn, không để kỹ, khăn tay trượt xuống mặt đất, không có người nhận ra.
*
Thi Uyển ở trong viện Sơ Đồng, nghe tiếng cổng lớn mở ra rồi đóng lại.
Vì vậy trong lòng liền hiểu rõ, hắn đi rồi.
Cô cảnh vật trong sân, nàng cảm thấy ngay cả lá cây ngô đồng cũng mất đi sinh khí.
Niềm vui khi trao đi chiếc khăn tay tối qua giờ hóa thành nản lòng cùng thất lạc, tựa như thời gian tươi đẹp này đều trở nên tẻ nhạt không thú vị.
Mãi đến khi nhớ tới, có lẽ hắn sẽ mang theo chiếc khăn nàng thêu bên mình, nàng mới vui vẻ trở lại, như được tiếp thêm tia sinh khí.
Sau khi Lục Lân đi, trời lại dần dần nóng lên, mặt trời chói chang đổ lửa xuống cuối hạ.
Lục gia không có gì thay đổi, mỗi ngày đều như cũ, những người quen thuộc, những chuyện quen thuộc. Thi Uyển vẫn thỉnh an mẹ chồng Lục phu nhân như thường lệ, hầu hạ Lục phu nhân dùng bữa, thỉnh thoảng đứng ở một bên nhìn đại tẩu mang thai cười dịu dàng, đệ muội ôm đứa nhi tử độc nhất của Lục gia mà diễu võ dương oai, sau đó nàng trở về tiểu viện của mình, luyện chữ, đọc thơ văn rồi lại đem những bài văn thơ của Lục Lân mà nàng đã thuộc làu ra đọc lại lần nữa.
Mấy ngày sau, mẹ chồng nói đại tẩu đã là người sắp sinh, không tiện vất vả chuyện nhà, bèn giao một số việc vặt cho đệ muội Điền thị.
Đại tẩu biết mẹ chồng thương mình, tất nhiên là vui vẻ, Điền thị cảm thấy mình có thể nhân cơ hội nhận được một ít quyền lực quản gia, cũng rất vui vẻ, tất cả mọi người đều không cảm thấy sắp xếp này có gì không ổn, chỉ có Cẩm Tâm nói thầm trước mặt Thi Uyển: "Thiếu phu nhân cũng không tranh thủ một chút, rõ ràng thiếu phu nhân là nhị phòng, mà nhị công tử lại là đích xuất.”
Thi Uyển không nói bất cứ lời nào.
Nàng lấy cái gì để tranh?
Nàng chưa từng học cách xử lý việc nhà hậu viện, cũng không quen quản thúc hạ nhân, tính nết càng không cường thế bá đạo bằng đệ muội, thậm chí đệ muội có con, có phu quân, có nha hoàn hồi môn ở bên người làm trợ thủ, còn nàng có cái gì? Cho dù nàng thật sự muốn tranh, cũng phải là lúc... Lục Lân nguyện ý đứng bên cạnh nàng, trở thành chỗ dựa của nàng.
Nàng rửa sạch chiếc khăn tay của hắn, bỏ vào trong một cái túi thơm, lại đặt túi thơm lên người, nhìn như một cái túi thơm bình thường nhưng lại là bí mật lớn nhất của nàng.
Khoảng chừng mười ngày sau khi Lục Lân đi, có một ngày gã sai vặt Trương Hỉ bên cạnh hắn bỗng nhiên trở về, đưa tin cho Lục gia, nói là sau khi Lục Lân đi cung Đức Xuân chợt cảm lạnh, vốn cần nghỉ ngơi nhưng hắn vẫn mang bệnh bận rộn công vụ, cho nên sáu bảy ngày trôi qua vẫn có hơi khó chịu, thỉnh thoảng ho khan.
Lục phu nhân vốn là người thương đứa nhi tử hào quang vạn trượng Lục Lân nhất, nhất thời lo lắng không thôi, vội vàng tìm đại phu kê thuốc, lại chuẩn bị thêm Tì Ba, Nhuận Phế Trà, để Thi Uyển và Lục Ỷ tự mình đưa qua.
Biết Lục Lân sinh bệnh, Thi Uyển đau lòng, nhưng lại bất ngờ có thể đi gặp hắn, nàng lại nhịn không được mà vui vẻ, cứ như vậy nàng vừa khó chịu lo lắng, vừa vui vẻ, ôm theo một đống đồ từ Lục gia xuất phát đi cung Đức Xuân đang xây dở.
Ở trên xe ngựa, nàng đưa mắt nhìn đại phu kê đơn, kim ngân hoa, liên kiều, bạc hà, kinh giới… đều là dược liệu chữa phong hàn nhưng nàng cảm thấy hơn phân nửa Lục Lân sẽ không chịu uống.
Sở dĩ hắn cố mang bệnh làm công vụ, chẳng qua là cảm thấy bệnh này không đáng ngại, không cần quá để ý cho nên mới kéo dài lâu như vậy, nàng hầu hạ bên gia gia nhiều năm, biết rằng nam nhân trẻ tuổi phần lớn đều như vậy, ỷ vào thân thể cường tráng liền coi nhẹ bệnh nhỏ đau nhức ở trong người.
Lần này Trương Hỉ cũng thừa dịp về nhà cầm sách, lặng lẽ gửi tin tức cho mẹ chồng, Lục Lân vốn không định nói với người nhà cho nên mẹ chồng bảo đại phu kê một bao thuốc lớn này, chắc chắn hắn sẽ không uống, thứ nhất phải sắc thuốc một ngày hai lần, thứ hai mùi thuốc tràn ngập khắp phòng, nước thuốc lại đắng, hẳn hắn sẽ vứt sang một bên, thậm chí còn quở trách Trương Hỉ đừng xen vào chuyện người khác.
Về phần mẹ chồng chuẩn bị Tì Ba và Nhuận Phế Trà, đối với người ho lâu không ngớt mà nói, hiệu quả cũng không cao.
Lúc nàng thấy một tiệm thuốc ở Lộ Kinh Thành, bèn bảo phu xe dừng lại, tự mình xuống xe, đích thân vào tiệm thuốc.
"Lá tỳ bà hai phân, lá tang đông hai phân, cam thảo một phân, lá bạc hà một phân, cân ba thang.” Nàng nói với tiểu nhị tiệm thuốc.
Đều là dược liệu đều đơn giản, tiểu nhị nhanh chóng cân đo, gói ghém rồi đưa cho nàng.
Nàng kiểm tra tỉ lệ thuốc, mỹ mãn lên xe ngựa.
Phương thuốc này được gia gia xưng là bí truyền của gia gia, chuyên trị ho suyễn, hơn nữa còn dễ sắc, khi uống lại có vị ngọt như nước đường, nàng đã tự mình thử qua, hiệu nghiệm vô cùng.
Chờ một lúc nàng sẽ nói với Trương Hỉ, nếu Lục Lân không chịu uống thuốc, thì hãy sắc thang này cho hắn, hắn hơn phân nửa là nguyện ý uống, như thế, cơn ho của hắn cũng sẽ mau chóng thuyên giảm.
Cung Đức Xuân không nằm trong cấm cung mà ở trên ngọn núi bên hông ngoại ô. Hình dáng Quải Nhi Sơn giống như một lão nhân tay chống gậy, người trong kinh thành bèn gọi là núi Lý Thiết Quải, tương truyền Lý Thiết Quải từng tu hành tại đây, rồi phi thăng thành tiên. ( truyện trên app t.y.t )
Vốn là truyền thuyết nhưng đương kim thánh thượng thờ phụng Đạo Quân cho nên vô cùng yêu thích ngọn núi này, phong nó làm tiên sơn, bởi vậy lúc Thánh Thượng lâm trọng bệnh, triều đình quyết định cho xây dựng một tòa đạo cung trên "Tiên sơn" này, cầu phúc thay Thánh Thượng.
Xe ngựa đi suốt gần một canh giờ, rốt cuộc cũng tới chân tiên sơn.
Thi Uyển và Lục Ỷ, cùng với Cẩm Tâm và Hồng Ngọc cùng với hơn mười nha hoàn người hầu từ trên xe ngựa đi xuống, đến bên ngoài cung Đức Xuân nơi có cấm quân canh gác.
Cung điện cầu phúc cho Hoàng thượng, tất nhiên không thể sơ suất, mức độ canh phòng cẩn mật chẳng kém gì tẩm cung của Hoàng thượng, cho nên thủ vệ nơi này cũng sâm nghiêm.
Hạ nhân Lục gia tiến lên nói rõ, bởi vì Lục Lân chủ trì xây dựng cung điện vô tình nhiễm bệnh cho nên gia quyến đến đưa thuốc.
Cấm quân bảo hạ nhân đưa chứng minh, hạ nhân đang muốn tìm, đúng lúc này, một người đi ra nói: "Nơi này là cấm địa của hoàng gia, người không phận sự không được tiến vào."
Cấm quân hướng người nọ nói: "Vi đại nhân."
Hạ nhân cầu tình nói: "Chúng ta chỉ đưa thuốc rồi đi, tuyệt không lưu lại."
Người nọ liếc nhìn người phía sau, sau đó nhìn về phía nữ quyến, đợi đến khi nhìn thấy Thi Uyển, ánh mắt hơi dừng lại.
Thi Uyển chú ý tới ánh mắt này, rũ mắt xuống, không nhìn thẳng hắn.
Vi đại nhân nói: "Ai là chủ tử?"
Hạ nhân không khỏi nhìn về phía Thi Uyển, lúc này Thi Uyển mới ngẩng đầu nói: "Ta là phu nhân của Lục Lân."
Vi đại nhân lại nhìn về phía nàng, quang minh chính đại, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt nàng.
Thi Uyển phí rất nhiều khí lực mới không để cho mình cúi đầu xuống.
"Chỉ có thể một người đi vào, ngươi đã là Lục phu nhân, vậy thì theo ta đi." Vi đại nhân kia nói, đã tiến vào trong cánh cửa lớn có cấm quân canh gác.
Thi Uyển chần chờ một chút nhưng nghĩ đến đây là cung điện thay Hoàng đế xây dựng, lại có trọng binh canh gác, Lục Lân chính là quan chủ sự, còn Vi đại nhân cũng là người trong triều, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền cầm lấy bọc thuốc, theo hắn tiến vào.
Vào cửa lớn, bên trong lại có một tầng thủ vệ khác, cung điện đã gần như hoàn tất, rộng rãi thoáng đạt, vàng son lộng lẫy, khiến nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xuyên qua mấy cánh cửa, một tòa đại điện, Vi đại nhân ở phía trước hỏi: "Ngươi chính là vị tiểu thư năm đó khi Lục lão tướng công bị biếm đến Vân Mộng Trạch, đã cùng Lục Tử Vi định hôn ước rồi sau tự mình gửi thư đến kinh thành tìm người?”
Thi Uyển cúi đầu, im lặng một chút, mới đáp: "Vâng."
Vi đại nhân lại hỏi: "Cho nên ngươi là người của Vân Mộng Trạch?"
Thi Uyển trả lời: "Vâng."
"Vân Mộng Trạch ở đâu?"
Dù Uyển đã học qua không ít lễ nghi của kinh thành, song cũng không rõ vì sao Vi đại nhân lại hỏi han lai lịch của nàng. Nàng chỉ mơ hồ cảm thấy đây là việc riêng của mình, Vi đại nhân hỏi có chút quá đáng nhưng nàng không biết thân phận của đối phương, cũng không dám từ chối, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đáp: "An Lục"
"An Lục? Chưa nghe nói qua, nhưng... trước nay vẫn nghe nói mỹ nhân thường sinh ở Dương Châu, Thục địa, không ngờ An Lục cũng có thể sinh ra mỹ nhân.” Vi đại nhân nói.
Thi Uyển sửng sốt, lúc này mới giật mình phát hiện ra, ra khỏi đại điện, tiểu viện sau đại điện, là một con đường mòn mới trồng hoa cỏ, lại không thấy một bóng người.