Mấy nữ tử kia nhất thời đều im lặng.
Lục Lân nhìn về phía phụ nhân mang theo đứa trẻ, hỏi: “Hứa Trân Nương, vì sao phu quân ngươi lại xô xát với Từ gia?”
Hứa Trân Nương lập tức định quỳ xuống nhưng Lục Lân nói: “Không cần quỳ, cứ kể lại mọi chuyện từ đầu một cách rõ ràng là được.”
Hứa Trân Nương trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Cha của tên gia đinh đó là quản gia của trang trại chúng ta. Hai năm trước, ta lâm bệnh, suốt nửa năm không xuống đồng được, ruộng nương chỉ có một mình phu quân ta lo liệu, mùa màng chẳng thu được bao nhiêu. Nhưng quản gia vẫn ép chúng ta nộp địa tô bằng với những năm trước. Hơn nữa, quan phủ còn thúc ép nộp thuế thân, chúng ta thực sự không cách nào xoay sở nổi.
“Phu quân ta tính tình nóng nảy, khi đó liền cãi nhau với ông ta, nói ông ta ức hiếp người quá đáng, còn muốn liều mạng với ông ta. Ta biết nếu cứ để chàng như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Ngay lúc đó, quản gia nói chỉ cần ta qua đêm với ông ta, ông ta sẽ tha cho chúng ta. Ta đã đồng ý. Nhưng sau này chuyện bại lộ, phu quân ta biết được, liền lao vào đánh nhau với bọn họ, cuối cùng bị bốn đứa nhi tử của tên quản gia đó vây lại, đánh gãy cả hai chân, đến giờ đã tàn phế rồi.
“A Anh nói ở đây có thể kiếm tiền, ta nghĩ nàng ấy là một cô nương chưa xuất giá cũng đến rồi, ta đã có chồng, cũng chẳng còn trong sạch gì nữa, còn sợ gì chứ? Nên ta cũng tới đây.”
Lục Lân hỏi tiếp: “Trang trại đó là của Từ gia à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT