Âm thanh của thiếu nữ mang theo chút ngượng ngùng.
[ Tích phân +2 ]
Một màn này, làm sự nghi ngờ trong mắt Cố Tự Thuật rút đi.
Hắn vừa mới đang lo lắng cái gì? Trước mắt không phải là hiệu quả mà hắn mong muốn sao?
Tống Tri Miên sẽ từng bước khó thể kiềm chế mà yêu hắn, còn hắn, trong tương lai sẽ chính tay đẩy cô xuống vực sâu. Lại đem Tống gia làm thành lễ vật đưa cho Nguyễn Niệm Quân.
Nghĩ vậy, khóe môi Cố Thuật Từ khẽ nhếch lên: "Ân, từ nay về sau chúng ta là người một nhà."
"Vậy vừa rồi cậu vào đây, là để đưa cho tôi thứ gì sao?"
"A… suýt nữa quên mất." Tống Tri Miên chớp mắt, giơ tay vỗ nhẹ vào đầu mình, rồi lấy từ phía sau ra một hũ pha lê nhỏ. "Tôi thường ngày thích ăn một ít đường, không biết cậu có thích không?."
Cô lấy từ phía sau ra một hũ pha lê, bên trong là những viên kéo được bọc trong giấy gói sặc sỡ.
"Cảm ơn, tôi rất thích." Cố Thuật Từ nhận lấy.
Tống Tri Miên khẽ động ánh mắt, cố nhịn cảm giác buồn nôn trong lòng.
Tên này, diễn xuất thật giỏi.
Chỉ là một lời cảm ơn đơn giản, nhưng giờ phút này, ánh mắt hắn long lanh, khuôn mặt mang theo nét ngượng ngùng, trông chẳng khác gì một chú cún con bị bỏ rơi ven đường, cẩn thận chờ mong tình yêu từ chủ nhân.
Cố Thuật Từ vừa ngẩng lên liền bắt gặp gương mặt ửng hồng vì thẹn thùng của Tống Tri Miên.
Hắn nheo mắt, càng thêm tin tưởng rằng kế hoạch đang tiến triển tốt.
Tuy nhiên, sau khi kết thúc cuộc đối thoại, cô không rời đi ngay mà đứng dậy bước về phía phòng tắm, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ánh mắt Cố Thuật Từ lạnh dần, nhưng đúng lúc này, điện thoại hắn rung lên.
Màn hình sáng lên, hiển thị cái tên quen thuộc ——【 Nguyễn Niệm Quân 】.
Hắn định lập tức nghe máy, nhưng vào khoảnh khắc nhấn nút, hắn chần chừ.
Không được.
Ít nhất là bây giờ, không được.
Con mồi vừa mắc câu, hắn chưa thể thoát thân ngay.
Cố Thuật Từ mím môi, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, rồi đứng dậy bước theo hướng phòng tắm.
"Tri Miên, cậu đang tìm gì vậy?"
Dưới ánh đèn ấm áp, nữ hài nhón chân, lấy một hộp nhỏ từ trên kệ xuống. Quay đầu lại, cô chớp mắt nhìn hắn: "Tìm được rồi."
Cô mở hộp, lấy ra một chiếc máy sấy tóc, cắm vào ổ điện.
"Tóc cậu vẫn còn ướt, không lạnh sao? Bác sĩ Hứa nói vết thương trên tay ngươi không được dính nước, để tôi giúp cậu sấy tóc."
Cố Thuật Từ nhìn vào gương, thấy mái tóc đen của mình vẫn còn ẩm ướt. Hắn im lặng chớp mắt một cái.
Tay áo bị ai đó nhẹ nhàng kéo.
【 Tích phân +1 】
"Cẩn thận kẻo cảm lạnh rồi phát sốt." Giọng nói mềm mại vang lên bên tai.
Cố Thuật Từ rũ mắt, ngồi lại mép giường, buông lỏng tay đang siết chặt điện thoại, rồi đặt nó lại trên gối.
Sấy xong cô sẽ đi thôi?
Hắn không xác định mà hạ mắt, im lặng gật đầu.
Luồng gió ấm áp lướt qua tóc, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được lòng bàn tay cô khẽ lướt qua. Nhưng sự ấm áp ấy chỉ kéo dài một lúc.
Khi tóc khô, Tống Tri Miên cũng không ở lại quấy rầy hắn, thả lại máy sấy rồi vỗ vỗ làn váy rời đi.
"Cậu… nghỉ ngơi cho tốt, đến giờ ăn dì Trần sẽ gọi cậu."
Dứt lời, cô bước đi có phần vội vàng, để lộ vẻ khẩn trương.
Xem ra, kế hoạch vẫn đang tiến triển thuận lợi.
Chờ cánh cửa hoàn toàn khép lại, ánh mắt Cố Thuật Từ mới dần trở nên lạnh lẽo. Hắn cầm lấy di động, nhanh chóng gọi lại số vừa bỏ lỡ.
Còn bên kia, Tống Tri Miên đã trở về phòng, đang dùng nước rửa tay một cách tỉ mỉ.
Nàng cầm khăn lau khô, rồi hỏi hệ thống: "Điểm tích phân hiện tại là bao nhiêu? 13 điểm?"
Một bảng giao diện xuất hiện trước mắt.
【 Ký chủ, là 14 điểm. 】
Tăng thêm 1 điểm không cần đoán cũng biết từ đâu mà có.
Điều đáng chú ý là, đối thoại chiếm phần lớn điểm thưởng.
Nói cách khác, so với việc tặng quà, những lời nói dối tinh tế mang lại hiệu quả rõ ràng hơn.
—— Có vẻ như Cố Thuật Từ còn dễ lừa gạt hơn cô tưởng.
Tống Tri Miên khẽ nhếch môi, nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối. Hũ kẹo vừa rồi thật sự là tặng không.
Kia còn là cô vì hắn mà chọn riêng…vị dâu mù tạt đặc biệt cay.
Không tìm lỗ hổng của cốt truyện, Tống Tri Miên trực tiếp mở thương thành lên nghiêm túc xem xét một vòng.
Hệ thống trước đó không hề nói quá, thương thành chứa những món đồ mà cô chưa từng tưởng tượng đến.
Có cả tài sản thực như một căn biệt thự gần công viên Giang Thành, quyền sở hữu vĩnh viễn một hòn đảo nào đó, và thậm chí là những kỹ năng giả tưởng như thuật trường sinh hay biến đổi giọng nói.
Nhưng giá cả lại không hề rẻ, hầu hết đều khởi điểm từ vài nghìn tích phân, thứ rẻ nhất cũng cần đến 200 điểm.
Mà cô hiện tại chỉ có 14 điểm – so với mục tiêu đổi lấy một cuộc đời mới thì quả thật là vô vọng.
Hệ thống an ủi nói: 【 Ký chủ, cốt truyện của ngươi cũng không còn nhiều. Chỉ cần đi xong cốt truyện, đợi nhân vật chính chết đi, lập tức có thể nhận được 500 tích phân. 】
Tống Tri Miên nhìn lướt qua cốt truyện “không nhiều lắm.”
Từ cuối xuân kéo dài đến tận lập đông.
…?
Bất quá, hôm nay xác thật có một tình tiết quan trọng.
Nguyên chủ thân thể vốn yếu ớt, thường xuyên phải phẫu thuật và uống thuốc dài ngày, dẫn đến việc cô không còn hứng thú với nhiều thứ, tính cách cũng trở nên thất thường.
Khương Chỉ Ninh vì đau lòng con gái liền vô điều kiện cưng chiều, đối với cô hữu cầu tất ứng.
Cố Thuật Từ cũng là nhìn trúng điểm này, ở trên bàn cơm cố ý biểu lộ ra mình đối với nuyên chủ quan tâm.
Nữ sinh đơn thuần bị trêu chọc như vậy tự nhiên tâm viên ý mãn, nguyên chủ cũng không ngoại lệ.
Sau đó, khi Tống Tranh Đình nhận ra con gái có tình cảm với Cố Thuật Từ, đã âm thầm bồi dưỡng hắn, thậm chí mời hắn tham quan công ty vào kỳ nghỉ hè.
Cố Thuật Từ cũng không làm ông thất vọng khi bộc lộ tài năng kinh doanh xuất sắc.
Nhưng không ai ngờ rằng, hắn chính là con sói đội lốt cừu, sớm đã lên kế hoạch phá hoại Tống thị, từng bước đẩy gia đình họ vào vực thẳm.
—
"Tiểu thư, đến giờ ăn tối rồi."
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tống Tri Miên đáp lại, đẩy cửa bước ra ngoài. Xuống cầu thang, cô liền nhìn thấy Cố Thuật Từ đang bận rộn trong bếp.
Hắn cao ráo, chân dài, trên người khoác một chiếc tạp dề xanh đen – cảnh tượng này khiến cô không khỏi thấy buồn cười.
Lúc này, Cố Thuật Từ đang trò chuyện với dì Trần phụ trách nấu nướng, còn giúp bà mang khay thức ăn ra bàn.
Nhìn thấy cô, hắn thoáng dừng lại động tác, đôi mắt ánh lên chút dịu dàng.
“Cậu đến rồi.”
"Nhìn xem hôm nay có món nào hợp khẩu vị không?"
Nếu không phải đã biết rõ chỉ số thiện cảm của hắn với cô còn thấp đến đáng thương, Tống Tri Miên thực sự sẽ tưởng rằng hắn đang đóng vai một người chồng đảm đang chờ vợ về nhà.
Ánh mắt kia có thể khiến người ta sởn gai ốc.
Tống Tri Miên chớp mắt, tỏ vẻ ngượng ngùng. Dì Trần cười nói: "Chỉ cần là đồ ngọt, tiểu thư đều thích ăn. Tôi thấy tiểu Cố làm món sườn xào chua ngọt này cũng rất ngon, tiểu thư chắc chắn sẽ thích."
Trên bàn, đĩa sườn xào chua ngọt óng ánh hấp dẫn.
Khương Chỉ Ninh cũng vừa tới, nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Cố còn biết nấu ăn sao?"
Cố Thuật Từ khiêm tốn đáp: "Ân, nếu Tri Miên thích, cháu có thể nấu cho cậu ấy ăn mỗi ngày."
Khương Chỉ Ninh thoáng sững sờ, sau đó mỉm cười nhìn con gái mình.
"Nó là một con mèo ham ăn, đừng chiều nó. Có gì cứ để dì Trần làm là được."
"Không có việc gì, một chút cũng không phiền toái." Cố Thuật Từ nhẹ giọng nói, ánh mắt lại nhìn về phía Tống Tri Miên.
Cô làm bộ ngượng ngùng, mất tự nhiên đánh trống lảng: "Ba hôm nay không về ăn cơm sao?"
"Công ty gần đây nhiều việc, chờ cuối tháng mẹ khẳng định bảo ba con rút thời gian trở về, chúng ta ăn cơm trước đi." Khương Chỉ Ninh giải thích.
Tống Tri Miên gật đầu, an tĩnh ngồi xuống.
Cô chỉ muốn ám chỉ cho Cố Thuật Từ rằng Tống Tranh Đình không có ở đây, hắn không cần diễn quá nhập tâm.
Quả nhiên, biểu cảm hắn thoáng cứng lại.
"Chú Tống dạo này bận như vậy, có cần gửi chút đồ ăn nóng qua không?" Hắn tỏ vẻ quan tâm.
"Không cần, chỉ là công ty có chút vấn đề, ông ấy sẽ tự lo liệu. Ông ấy có đầu bếp riêng rồi." Khương Chỉ Ninh đáp lời.
"Vậy à." Cố Thuật Từ thu ánh mắt lại, giấu đi sự dò xét.
Tống Tri Miên gắp một miếng sườn, nghiêng đầu hỏi hắn: "Cố Thuật Từ, cậu thích ăn món gì?"
"Gọi tôi là Thuật Từ đi." Hắn nhẹ giọng sửa lại.
"Vậy... Tiểu Từ thì sao? Có được không?" Cô lẩm bẩm, "Tôi thấy gọi như vậy thuận miệng hơn."
Trong giây lát, gương mặt hắn tối sầm.
Nửa phút sau, Cố Thuật Từ mới cười nói: "Cũng được."
Chỉ là lần này tươi cười so với lúc trước càng miễn cưỡng.
Khương Chỉ Ninh bật cười, đưa cho hắn một bát canh: "Con lớn hơn nó một tuổi, để người ta gọi Tiểu Từ thì ra thể thống gì."
Trên bảng giao diện, chỉ số "Thâm tình" lập tức giảm xuống 13 điểm.
Tống Tri Miên thầm hiểu rõ.
"Tiểu Từ" là cách gọi đặc biệt của Nguyễn Niệm Quân dành cho hắn, đương nhiên hắn không thích người khác gọi như vậy.
Châm chọc thay, Cố Thuật Từ đã yêu thầm Nguyễn Niệm Quân suốt 5 năm, nhưng cuối cùng đối phương chỉ coi hắn là một người em trai.
Trước mặt Nguyễn Niệm Quân, hắn phải che giấu cảm xúc, ngụy trang thành thiếu niên vô tư hồn nhiên. Nhưng ở đây, hắn lại lộ ra bản chất đầy toan tính.
Tống Tri Miên cắn một miếng sườn, vừa hay nghe hắn dịu dàng nói: "Thật trùng hợp, tôi và cậu giống nhau đều thích đồ ngọt."
Cô cúi đầu cười, húp một thìa canh.
Không khéo, cô lại không thích đồ ngọt.
—
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa dữ dội vang lên.
"Tống Tri Miên! Có ở đây không?"
Một giọng nam trẻ tuổi đầy bực dọc vang lên.
Hệ thống nhanh chóng nhắc nhở: 【 Ký chủ, là Lục Hạc Trầm. 】
Khương Chỉ Ninh cũng nhận ra giọng nói này, khẽ nhíu mày.
Tống Tri Miên ra hiệu cho người hầu, sau đó tự mình đi mở cửa.
Lục Hạc Trầm – nam chính của câu chuyện này.
Một kẻ cùng nữ chủ ngược luyến hai trăm hiệp mới HE, trưởng thành trở thành bá tổng.
Tuy rằng hiện tại Lục gia và Tống gia có hôn ước nhưng Lục Hạc Trầm cùng nguyên chủ trời sinh đối lập, hai người nói được hai câu liền bắt đầu châm chọc nhau.
Mới vài phút, cửa đã bị hắn gõ đến rung vang trời.
Tống Tri Miên giữ cửa kéo ra, đối phương không kịp phòng ngừa liền vồ hụt, người hướng Tống Tri Miên lảo đảo một bước.
“Uy, cô cố ý đi Tống….”
Lục Hạc Trầm há mồm liện định mắng người, kết quả nhỉn đến khuôn mặt cô liền ngây ngốc, “Cô là ai? Tống Tri Miên đâu?”
Hắn đứng trước của thăm dò, đột nhiên nhìn thấy Khương Chỉ Ninh bước ra từ phía sau bình phong, mới vội vàng đứng thẳng người, hắng giọng nói.
“Khụ….dì Khương ngài khỏe. Xin hỏi Tống Tri Miên có ở nhà không ạ?”
Tống Tri Miên ôm cánh tay đánh giá hắn nửa ngày, bỗng dưng cười ra tiếng.
Tưởng là soái ca eo thon chân dài, không nghĩ tới là đồ ngốc.
“Người liền ở trước mặt.”
Cô vươn tay ở trước mặt hắn vẫy vẫy vài cái.
Lục Hạc Trầm trợn tròn mắt, “….?”
Ánh mắt hắn không tin tưởng đảo qua trên người cô vài vòng.
Hảo.
Thanh âm xác thật rất giống, nhưng Tống Tri Miên có trông văn tĩnh như vậy sao?.
Hôm nay cũng không kêu hắn là “Ngốc X?”
Lục Hạc Trầm đương nhiên biết Tống Tri Miên không xấu, nhưng ở trong mắt hắn, cô vĩnh viễn là tiểu ma ốm mang khuôn mặt u ám, chọc người chán ghét.
Kết quả hôm nay, tiểu ma ốm đột nhiên biến thành tiểu thanh mai nũng nịu.
Không thích hợp ……. Này quả thực quá không thích hợp!
Tống Tri Miên thối lui hai bước, “Cậu có chuyện gì sao?”
Đứng gần quá, cô không có ý định ngửa đầu nhìn hắn.
Lục Hạc trầm thực sự không biết che giấu cảm xúc, xem biểu cảm của hắn phảng phất như đang xem một bộ phim truyền hình vậy
“Bánh pie táo.”
Lục Hạc Trầm lúc này như vừa tỉnh mộng chỉ chỉ cái túi bên chân, ánh mắt mơ hồ không nhìn cô, “Mẹ tôi làm, bảo tôi mang đến cho cậu.”
“Cảm ơn.” Tống Tri Miên chí ý tới bên chân Lục Hạc Trầm có hai cái túi, một cái được buộc một dải lụa màu tím nhạt, đóng gói rõ ràng tinh xảo hơn hẳn cái còn lại.
Cô thu hồi ánh mắt, lễ phép tính hỏi: “Một cái khác hẳn là quà tặng người khác đi?”