Mẹ Tống cười xoa đầu cô: “Liền biết Miên Miên nhà chúng ta tâm địa thiện lương.”

Xe khởi động.

Giọng nói của mẹ Tống lần nữa truyền đến: ‘’Miên Miên, kỳ thật ta và cha con có chuyện vẫn chưa kịp nói với con. Tháng trước, ông nội của con trên đường té xỉu, lúc ấy trên đường chỉ có tiểu Cố xông tới đưa ông nội con vào viện, chúng ta đến bệnh viện thì hắn đã rời đi rồi. Cha con băn khoăn liền cho người đi điều tra, phát hiện cha nuôi của hắn lúc sinh thời đã không ít lần bạo hành hắn, chính vì động cơ này nên mới nhận nuôi hắn."

"Tiểu Cố cũng sắp lên lớp 12 rồi. Nếu nó đến ở cùng chúng ta, ngày thường còn có thể bầu bạn với con. Thân thể con không tốt, ta và cha con luôn lo lắng nếu con bị bệnh ở trường mà không có ai chăm sóc."

Tống Tri Miên "Ân" một tiếng, ngồi ở hàng ghế sau, đem áo khoác bị ướt thay ra. Lúc này, cô mới thu lại vẻ mặt thương hại trên gương mặt mình, khẽ nhắm mắt lại, tỏ vẻ thờ ơ.

Cô đã đọc qua cốt truyện, nên đương nhiên biết rằng Cố Thuật Từ cố ý cứu người mà không lưu lại danh tính.

— Một người đầy tâm cơ như vậy, khó trách lại có thể làm cho những nữ sinh trong sách si mê điên đảo. Ngay cả cha mẹ nguyên chủ cũng đối với hắn vô cùng đau lòng.

Tống Tri Miên mở ra giao diện hệ thống.

Trên giao diện ảo, tiến trình của cuốn sách này quả nhiên đã nhảy lên một đoạn nhỏ.

Bởi vì cô đã che dù cho Cố Thuật Từ và còn đồng ý nhận nuôi hắn, nên điểm "thâm tình" đã tăng lên 5 điểm.

"Điểm này có tác dụng gì?" Cô tò mò hỏi.

[ Tác dụng rất lớn! ] Hệ thống bằng giọng trẻ con giải thích: [ Nó tương đương với một loại tiền tệ giả thuyết, có thể đổi lấy rất nhiều thứ mà ký chủ muốn. ]

[ Tỷ như sinh mệnh, tài phú, thậm chí cả nhan sắc tuyệt trần. ]

Nghe đến đây, Tống Tri Miên bỗng nhớ lại ký ức khi còn ở kiếp trước, lúc cô bị rơi từ dây thép xuống. Cơn đau thấu xương ấy đến giờ vẫn còn in sâu trong trí nhớ.

Tiền tài không quan trọng, điều cô muốn chỉ là trở về và bắt lấy tên hỗn đản đã giở trò với sợi dây thép của cô.

"Bao nhiêu điểm mới có thể đổi lấy một lần tái sinh?"

[ Ba vạn điểm. ]

"Cái gì? Ba vạn?!" Tống Tri Miên tưởng mình nghe nhầm.

Nếu mỗi người có giá trị thâm tình tối đa là 100 điểm, vậy chẳng phải cô phải nhận được sự chân thành của 300 người mới có thể đổi một mạng sống sao?

"Ta là thánh mẫu Maria chuyển thế chắc? Phải ban phát tình yêu khắp thế gian?"

Hệ thống vội vàng giải thích: [ Không phải đâu ký chủ! Điểm tích phân này còn bị ảnh hưởng bởi giá trị hảo cảm của đối phương. Nếu người đó có tình cảm càng sâu đậm với ngươi, thì điểm thâm tình cũng sẽ tăng lên nhanh hơn. Hơn nữa, nó không có giới hạn. ]

Tống Tri Miên nhanh chóng hiểu rõ quy tắc. Cách chơi này chẳng phải có thể gián tiếp kiểm tra xem người ta thích mình bao nhiêu sao?

Cố Thuật Từ dù có giỏi ngụy trang đến đâu, cũng không thể che giấu trước hệ thống này.

"Vậy..." Cô dừng lại một chút, hỏi điều mình tò mò nhất.

"Ngoài Cố Thuật Từ, ta có thể cùng lúc nhận điểm thâm tình từ nhiều người khác không?"

[ Về nguyên tắc thì không phải là không thể... Dù sao thì ngoài tuyến cốt truyện chính, mọi hoạt động khác đều không thuộc phạm vi kiểm soát của chúng ta. ] 

Hệ thống cảm thấy hơi kỳ lạ, giọng nói có chút chần chừ. [ Ký chủ, ngươi định làm gì? ]

"Không có gì." Tống Tri Miên cười nhạt, giọng điệu hờ hững như đang nói về thời tiết. "Chỉ là nếu chỉ thích một người, chẳng phải quá cô đơn sao?"

Hệ thống trố mắt: [...Cô đơn? ]

Tống Tri Miên hơi cong môi, ánh mắt chuyển đến qua kính chiếu hậu, nơi Cố Thuật Từ đang ngồi.

Một cái ao chỉ có một con cá bơi lội, chẳng phải quá trống vắng sao?

Sau khi xe chạy vào Tống trạch, người hầu nhanh chóng nhận được thông báo và vội vàng chuẩn bị một căn phòng trên lầu hai cho khách.

Nhìn thấy Cố Thuật Từ được đỡ lên lầu bởi một đám người, Tống Tri Miên chỉ chậm rãi đi theo phía sau. Nhưng khi đến trước cửa phòng mình, cô hơi chần chừ một chút rồi mới đẩy cửa bước vào.

Người trong nhà khá đông, hiện tại cô không tiện ở bên cạnh Cố Thuật Từ. Nhưng cũng không cần vội, chuyện này không thể gấp gáp được.

Bước vào phòng tắm.

Đứng trước bồn rửa tay, cô tháo đôi hoa tai và vòng cổ xuống, dùng bông tẩy trang lau sạch lớp trang điểm trên mặt, sau đó,tỉ mỉ rửa mặt.

Do đặc thù nghề nghiệp, cô luôn rất chú ý đến hình ảnh của mình mỗi khi xuất hiện trước công chúng. Rốt cuộc, ngay cả một nữ minh tinh chỉ cần bị chụp ảnh khi không trang điểm cũng có thể bị truyền thông ác ý bôi nhọ.

Chỉ đến khi làn da sạch sẽ, không còn dấu vết của lớp trang điểm, Tống Tri Miên mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô cúi đầu, đưa tay nhẹ nhàng lau lớp sương mờ trên gương. Lúc này, trong gương mới phản chiếu lại gương mặt thật của nguyên chủ.

Bờ vai và cổ thon dài, mái tóc màu hạt dẻ hơi xoăn nhẹ được vén ra sau, làn da có chút nhợt nhạt, đôi mắt nai sáng ngời nhưng lại toát lên nét trầm lặng. Không phải là vẻ đẹp sắc sảo, nổi bật, nhưng lại mang đến cảm giác dịu dàng, dễ khiến người khác buông phòng bị.

Nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó.

Tống Tri Miên đảo mắt tìm kiếm trên bồn rửa tay nhưng không thấy. Cô bèn đi đến bàn trang điểm trong phòng ngủ, cuối cùng cũng tìm được một hộp phấn má hồng bị bỏ quên trong góc.

Màu hồng san hô ph chút cam nhạt.

Sau khi thử màu, cô nhẹ nhàng quét một chút lên gò má và chóp mũi.

Chỉ đến khi trong gương phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ có gò má ửng hồng, yếu đuối như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể ngã xuống, nàng mới hài lòng buông cọ trang điểm.

— Bây giờ, cô đã trở thành một con mồi hoàn hảo.

Thay một chiếc váy len màu hồng nhạt, Tống Tri Miên cầm một món đồ rồi bước ra ngoài.

Người hầu vây quanh phòng khách đã rời đi, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình.

Mẹ Tống - Khương Chỉ Ninh đang ngồi trên ghế sofa, cùng bác sĩ riêng Hứa Nghê trò chuyện.

"Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là bị tụt huyết áp thôi. Buổi tối truyền hai chai glucose là ổn." Hứa Nghê cau mày, nhịn không được mà hỏi: "Đứa trẻ này bị người ta ngược đãi sao? Gầy đến mức đáng sợ."

"Cha nuôi trước đây của nó có khuynh hướng bạo lực, còn giả vờ làm một người cha tốt." Khương Chỉ Ninh nhớ đến những vết sẹo trên người Cố Thuật Từ, thở dài: "Nhìn thấy nó, tôi lại nhớ đến Tri Miên lúc nhỏ, ngồi ở đókhông nói lời nào, quá hiểu chuyện ngược lại không tốt.''

Nói đến đây, vành mắt bà hơi đỏ.

Tống Tri Miên đứng từ xa quan sát biểu cảm của hai người, có thể đoán được họ đang bàn luận về chuyện gì.

Trong tiểu thuyết từng đề cập, mẹ Tống là một người vô cùng lương thiện, đến mức thấy một con chim bị thương trên đường cũng phải mang đến bệnh viện thú y. Sau khi Cố Thuật Từ đến, bà lại càng yêu thương hắn như con ruột.

Nhưng, Cố Thuật Từ thật sự có biết ơn không?

Tống Tri Miên đi đến trước cửa phòng Cố Thuật Từ, thấy cửa phòng khép hờ, ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ khe cửa.

Nàng gõ cửa vài tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào.

"Cố Thuật Từ, tôi mang cho cậu một chút đồ—"

Cô đột nhiên khựng lại, sững sờ đứng yên tại chỗ. Món đồ trong tay cũng vì thế mà rơi xuống thảm.

Bên mép giường, thiếu niên đang ngồi đưa lưng về phía cô, nửa thân trên trần trụi, tự mình bôi thuốc.

Áo sơ mi bị vứt sang một bên, tấm lưng gầy guộc nhưng lại có những đường cơ bắp rõ nét.

Nghe thấy tiếng động, Cố Thuật Từ quay đầu lại. Khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú của hắn còn vương một lớp mồ hôi mỏng.

"Cậu..."

Bị đau khiến giọng nói của hắn trầm khàn hơn, mang theo một chút gợi cảm vô thức.

Hắn cũng tự nhiêm mà thấy được Tống Tri Miên đứng sững sờ ở cách đó không xa, giật mình, vội vàng cúi xuống nhặt món đồ bị rơi, bàn tay hơi run, không dám nhìn thêm.

"Tôi... tôi không cố ý!" Giọng cô lắp bắp, "Tôi vừa gõ cửa, nghĩ rằng cậu còn chưa ngủ... Không, ý tôi là... tôi ra ngoài trước, cậu cứ tiếp tục bôi thuốc đi!"

Nói xong, cô đặt đồ xuống rồi vội che mặt, làm bộ vô cùng xấu hổ, “A…Tôi cái gì cũng không nhìn thấy.”

Qua kẽ tay, một mảng đỏ ửng trên gương mặt cô lộ ra.

Cố Thuật Từ nhìn cô một lúc, nhanh chóng mặc áo sơ mi vào, nhìn đến thiếu nữ sắp kéo cửa rồi đi, hắn mới bất đắc dĩ trầm giọng nói: "Lại đây."

"A?" Tống Tri Miên ngẩn người, "Cậu không tự bôi thuốc được sao?"

"Ân..." Cố Thuật Từ cử động, vô tình đụng vào vết thương, phát ra một tiếng thở khẽ đầy kiềm nén.

Quả nhiên, thấy vậy, Tống Tri Miên không do dự mà đi tới.

"Cậu... không sao chứ?" Cô lo lắng hỏi.

Cố Thuật Từ vừa ngẩng đầu lên thì hơi sửng sốt một chút.

Tống Tri Miên dường như có chút khác biệt.

Rõ ràng vẫn là gương mặt ấy, nhưng lại nhiều thêm một chút gì đó thanh lệ, mềm mại. Chiếc váy len màu hồng nhạt ôm lấy dáng người, cổ tay trắng nõn lộ ra ngoài đột nhiên đưa lên trán hắn.

Hơi lạnh, mảnh khảnh, yếu ớt.

Một cảm giác khác lạ khiến hắn có chút khó chịu, theo bản năng muốn né tránh.

【 Thâm tình +2 】

Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, đối phương đã rút tay về.

"Không bị sốt." Cô nhích lại gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn. "Có phải vết thương bị động vào không?"

【 Thâm tình +3 】

Cố Thuật Từ rũ mắt, che giấu cảm xúc rồi nhẹ giọng đáp: “Không có gì, để cậu lo lắng rồi.”

“Không cần khách khí.”Tống Tri Miên cười khẽ: "Sau này, chẳng phải chúng ta sẽ là người một nhà sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play