Nghe xong cô nói, Lục Hạc Trầm lập tức đanh mặt, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
A, quả nhiên, tiểu ma ốm này vẫn nhạy cảm như trước.
Mỗi lần nhận quà đều phải hỏi hắn có phải là người duy nhất được tặng hay không. Nếu biết có người khác cũng có phần, liền sùng ngữ khí khắc nghiệt mà châm chọc hắn một phen, đem lễ vật ném trở về nói không hiếm lạ.
Thuận tiện còn chế nhạo luôn cách đóng gói quà của hắn quá đơn giản, kém xa so với tiêu chuẩn của nàng.
Lục Hạc Trầm vốn đã chuẩn bị tinh thần như mọi khi, định buông một câu "Ai cần ngươi quan tâm", rồi xoay người rời đi.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, cười lạnh một tiếng: "Muốn..."
Kết quả phát hiện người trước mặt ngẩng đầu lên, hai mắt chăm chú nhìn hắn, lười nói đến miệng lại không thể nào thốt ra được
"...Muốn... Muốn hay không tôi cũng gói cho cậu một phần giống vậy?"
Tống Tri Miên: "...?"
"Không cần đâu. Con có việc thì cứ đi trước đi, nhớ thay dì cảm ơn mẹ con " Khương Chỉ Ninh kịp thời lên tiếng, đưa tay nhận lấy túi bánh đóng gói đơn sơ từ tay hắn.
Đã đến lúc phải nói rõ ràng với Lục gia.
Trước đây bà không cảm thấy Lục Hạc Trầm quá ấu trĩ, nhưng so với Tiểu Cố, đúng là kém xa.
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại, Lục Hạc Trầm mới bừng tỉnh, lấy lại tinh thần.
Thích? Hắn quan tâm ma ốm này làm cái gì?
Nguyễn Niệm Quân còn đang chờ hắn trong tiệm.
Sau khi trở lại nhà ăn, Tống Tri Miên nhận ra sắc mặt của Cố Thuật Từ có chút khác thường.
Hắn chỉ ăn một lát liền đứng dậy, bàn tay cầm đũa siết chặt đến mức trắng bệch.
“Cháu… ăn xong rồi.”
“Vậy mà đã no?” Khương Chỉ Ninh ngạc nhiên hỏi.
Ánh mắt Cố Thuật Từ lướt qua hộp bánh pie táo trên bàn, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ chán ghét, nhưng rất nhanh đã rời đi, không để lộ cảm xúc.
“Ânn, a di, Tri Miên, hai người cứ ăn tiếp đi, cháu ra ngoài đi dạo một lát.”
Cho đến khi hắn rời khỏi, Tống Tri Miên vẫn không hỏi gì thêm.
Cô lặng lẽ uống canh, khóe môi khẽ nhếch lên.
【 Ký chủ, ngươi không tò mò hắn đi đâu sao? 】 Hệ thống bất chợt lên tiếng.
“Trừ bỏ tìm nữ chính, hắn còn có thể đi đâu?” Tống Tri Miên thản nhiên đáp.
Với chỉ số thông minh của Cố Thuật Từ, sao hắn có thể không đoán được món quà được Lục Hạc Trầm tỉ mỉ chuẩn bị là dành cho ai?
Hắn làm sao có thể chịu đựng nổi khi tình địch tiếp cận người trong lòng mình?
【 Vậy ngươi không tức giận sao? 】hệ thống đột nhiên hỏi.
“Tra nam không đáng.” Đôi mắt Tống Tri Miên nhàn nhạt tròa phúng. Cô không phải nguyên chủ, nên chẳng có lý do gì phải rộng lượng tha thứ kẻ từng chán ghét mình.
Điều duy nhất cô có thể làm là "diễn"—sắm tròn vai một nữ phụ si tình.
Cố Thuật Từ càng cặn bã, cô diễn càng thoải mái không phải chịu cảm giác tội lỗi.
“Bất quá ta có điểm tò mò, tại sao các ngươi lại chọn ta?”
Tống Tri Miên từng đọc nhiều tiểu thuyết xuyên thư, cũng tiếp xúc qua đủ loại kịch bản, trùng tên trong sách dễ xuyên thư cô biết, nhưng đồng thời bị trói định vào ba quyển sách, lại toàn đóng vai nữ phụ si tình có kết cục bi thảm, chẳng phải quá xui xẻo sao?
—— Đúng là số đen đủi.
【 À… vì hệ thống đã tính toán và đo lường ra ký chủ có xác suất bị tra nam lừa gạt rất thấp. Ngươi không giống những ký chủ khác, sẽ không dễ dàng bị tra nam công lược. 】
Tống Tri Miên nhướn mày: “Xác suất bị tra nam lừa gạt? Chuyện này tính thế nào?”
Hệ thống im lặng khá lâu, rồi đáp:
【Chính là căn cứ vào sự khác biệt giữa trạng thái của ngươi và bạn trai cũ sau khi chia tay. 】
“Ồ?”
【 Qua thống kê, thường thì sau chia tay, bạn trai cũ của ngươi sẽ uống rượu mua say thâu đêm, còn ngươi… đi nhảy disco. À không, thực ra ngươi đã đổi bạn trai mới. 】
“……”
***
Tại tiệm trà sữa.
Cố Thuật Từ đứng ngoài cửa tiệm.
Trong màn đêm, dáng vẻ hắn nổi bật với đường nét gương mặt sắc sảo, cằm gọn gàng, làn da trắng, đôi môi mỏng mang sắc hồng nhàn nhạt, đuôi mắt hơi câu lên, khiến khí chất của hắn càng thêm vài phần âm nhu.
Qua lớp kính cửa tiệm, hắn lặng lẽ quan sát cô gái đang bận rộn bên trong.
“Tiểu Niệm, bạn trai ngươi lại tới đón kìa—” Giọng trêu chọc của một cô gái vang lên từ quầy thu ngân.
Nguyễn Niệm Quân, đang lau bàn, vui mừng ngẩng đầu lên. Nhưng khi nhìn rõ người đến, nụ cười trên môi nàng hơi sững lại, thoáng lộ vẻ thất vọng, rồi nhanh chóng trở lại dáng vẻ vui tươi.
"Không phải đâu, hắn là em trai tôi..."
Nguyễn Niệm Quân buông khăn lau, nhanh chóng bước lên vài bước, tự nhiên kéo lấy cánh tay Cố Thuật Từ.
"Sao em lại đột nhiên tới? Chị còn tưởng rằng sau khi chuyển đi, em sẽ không rảnh ghé lại nữa..."
Khuôn mặt cô xinh đẹp rạng rỡ, hai má luôn mang sắc hồng nhạt, trông tràn đầy sức sống và đáng yêu.
Ánh mắt Cố Thuật Từ thoáng vẻ u tối nhưng rất nhanh đã bị sự ấm áp hòa tan. Hắn khẽ cười:
"Sao có thể chứ? Chiều nay... có việc gấp nên em mới về muộn. Sau này em sẽ thường xuyên đến."
"Hừ, vậy còn tạm được." Nguyễn Niệm Quân chun mũi, giả vờ giận dỗi.
Cố Thuật Từ đảo mắt nhìn quanh tiệm, không thấy bóng dáng Lục Hạc Trầm.
Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tạm gác lại nghi hoặc trong lòng, kiên nhẫn ngồi xuống trò chuyện cùng cô.
Giống như khi còn bé, đa phần thời gian vẫn là hắn lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng rót cho cô ly nước ấm.
"Tháng trước chị có đi thăm chú Nguyễn không?"
Nhắc đến ba, đôi mắt Nguyễn Niệm Quân lập tức đỏ lên, nước mắt long lanh nơi khóe mi.
"Ừm... Ông ấy gầy đi rất nhiều trong trại giam."
"Ba nói, nếu năm đó ông có thể nhìn thấu bộ mặt thật của Tống Tranh Đình sớm hơn, thì công ty đã không rơi vào kết cục này, chị cũng có thể yên tâm tiếp tục việc học..."
Cố Thuật Từ theo bản năng đưa tay muốn lau nước mắt cho cô.
Nhưng khi sắp chạm vào má cô, hắn lại do dự, rút tay về và lấy ra một tờ khăn giấy đưa tới.
Nguyễn Niệm Quân nhận lấy, nhưng không lau nước mắt. Giọng cô vẫn nghẹn ngào:
"Nhưng chị không thể nuốt trôi cơn giận này... Dù ba không còn ở đây, chị vẫn muốn tìm cách để Tống gia phải chịu báo ứng."
"Tiểu Từ, em sẽ giúp chị chứ?"
"Ừm."
Thiếu niên khẽ rũ mắt, che đi cảm xúc chua xót.
Đương nhiên.
Chỉ cần cô muốn, hắn sẵn sàng làm mọi thứ vì cô.
*
Đêm khuya, trong biệt thự Tống gia.
Tống Tri Miên vừa hoàn thành bài tập cuối tuần, bỗng nghe thấy tiếng sấm rền vang ngoài trời.
Những cơn mưa cuối xuân thường đến bất chợt, không kịp phòng bị.
Chẳng bao lâu, những giọt mưa lộp độp rơi xuống, văng tung tóe trên khung cửa sổ.
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, cùng giọng người hầu:
"Cố thiếu gia đã trở về."
Tống Tri Miên vươn vai, tự hỏi một hồi xem đâu là bữa tối đơn giản, nhanh gọn và ấm áp nhất thế giới.
Thực ra, sắm vai một nhân vật si tình đơn giản nhất chính là mang lại cảm giác ấm áp.
Vài phút sau, nàng đưa ra kết luận—nấu mì.
Đương nhiên, tám phần Cố Thuật Từ sẽ không ăn. Nhưng cô cũng chẳng buồn quan tâm, tùy tiện thả vài cọng rau xanh, đập thêm một quả trứng.
Dù sao thì... chắc cũng không độc chết người được.
Nấu xong, cô bưng tô mì lên lầu, gõ cửa phòng hắn.
Cố Thuật Từ vừa lau tóc, nghe thấy tiếng gõ liền ngừng tay.
"Ai?"
"Là tôi, Tống Tri Miên. Cậu ngủ rồi sao?"
"Chưa."
Hắn bước tới mở cửa, đáy mắt vốn lạnh lùng thoáng chốc trở nên nhu hòa.
Cửa vừa mở, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hơi nóng từ bát mì bốc lên, mang theo mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Cố Thuật Từ cúi đầu nhìn bát mì.
Sợi mì không đẹp mắt, trứng gà còn nửa sống nửa chín. Nhưng tay bưng bát lại mềm mại trắng nõn, trên mu bàn tay còn có vài vết đỏ—rõ ràng bị bỏng khi nấu ăn.
【Điểm tích phân +1】
Thấy hắn không phản ứng, Tống Tri Miên hơi ngại, thu tay lại:
"Nếu cậu không thích thì thôi..."
Nhưng giây tiếp theo, Cố Thuật Từ đã vươn tay nhận lấy bát mì.
Hắn đặt bát mì lên bàn, sau đó bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh vào trong phòng.
Lòng bàn tay hắn hơi lạnh, nhưng lực nắm lại không cho phép cô phản kháng.
Khoảng cách giữa hai người đột ngột rút ngắn, hơi thở quấn lấy nhau.
Tống Tri Miên vừa ngẩng đầu, chóp mũi suýt chạm vào cằm hắn.
Khoảng cách gần đến mức cô có thể thấy rõ một nốt ruồi đỏ bên xương quai xanh hắn, nổi bật trên làn da trắng mịn, trông vô cùng yêu dị.
"Ngồi xuống."
Cố Thuật Từ ấn nhẹ vai nàng, bắt nàng ngồi lên ghế.
Hắn mở ngăn kéo, lấy ra thuốc mỡ, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bôi thuốc lên lòng bàn tay cô.
Làn da bị bỏng gặp thuốc lạnh, cơn đau nhanh chóng dịu lại.
"Không đau sao?"
Tống Tri Miên khẽ run đầu ngón tay, định rút tay về, nhưng lại cắn môi lắc đầu.
"... Không đau."
Lời nói dối vụng về đến mức không thể che giấu.
Rõ ràng những chỗ thuốc chưa bôi tới, chỉ cần hắn chạm nhẹ, cô đã đau đến mức nhíu mày.
"Thật không đau?"
Cố Thuật Từ ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Trước mặt hắn, đôi mắt nai của Tống Tri Miên trong veo, nhưng lại lộ ra chút bướng bỉnh chân thành.
"Tôi sợ nếu nói đau, cậu sẽ không chịu ăn mì tôi nấu nữa."
Không khí trong phòng thoáng chốc yên lặng.
Cố Thuật Từ sững người, đáy mắt lộ rõ kinh ngạc.
【Điểm tích phân +5!】
【Chúc mừng ký chủ, tích phân đạt 20! Đã mở khóa tính năng “Độ hảo cảm” và quyền đổi một lần “Không biết cốt truyện”!】
【Ấm áp nhắc nhở: “Không biết cốt truyện” chỉ tiết lộ những sự thật khách quan mà nhân vật chính chưa khám phá.】
Bề ngoài Tống Tri Miên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong đầu đã nổ tung một loạt dấu chấm hỏi.
"Nếu đã có quyền đổi, thì dùng luôn đi."
Biết đâu lại mở ra bàn tay vàng.
【Chúc mừng! Ký chủ nhận được đạo cụ: "Bí mật trong tù", tiêu hao 20 điểm tích phân.】
Ngay lập tức, một quyển sách dày xuất hiện trong hư không, các trang giấy nhanh chóng lật qua, dừng lại ở trang cuối cùng.
Trên đó ghi rõ:
"Nguyễn Niệm Quân biết cha mình bị bắt vì tội hối lộ. Nhưng cô ta không muốn thừa nhận vết nhơ này, thậm chí còn căm hận Tống gia vì đã tố giác ông. Cô ta quyết định chôn giấu bí mật này mãi mãi..."
Cùng lúc đó, hệ thống cập nhật:
【Độ hảo cảm của Cố Thuật Từ: 2】
???
Tống Tri Miên tiếp nhận cả hai tin tức chấn động, mất một lúc mới hoàn hồn.
Hảo gia hỏa, nguyên chủ thật oan quá đi mà!*
Mà Cố Thuật Từ trước mặt vẫn nhìn cô, giọng nói mang theo chút quan tâm:
"Tri Miên, cậu sao vậy?"
Trông hoàn toàn không giống người chỉ có độ hảo cảm là 2 chút nào.
Tống Tri Miên khẽ cong môi.
Chờ một chút ...
Chờ đến khi độ hảo cảm của hắn đầy, cũng là lúc cô làm rõ chân tướng.
Đến lúc đó, cô thực chờ mong phản ứng của hắn.