Hắn cười rộ lên thực sự ngốc sao?
Bách Tưu theo bản năng liếc nhìn mình trong gương trên tường, tỉ mỉ đánh giá lại khuôn mặt mình. Giây tiếp theo, hắn hít sâu một hơi, bực bội túm nhẹ cổ áo len.
Tại sao hắn lại phải để ý đến lời của loại người này?
Khi thấy bóng dáng Tống Tri Miên sắp khuất ở chỗ rẽ cầu thang, Bách Tưu cũng âm thầm bám theo, lấy lý do quan sát.
Tống Tri Miên khác xa với tưởng tượng của hắn, mà một nữ sinh không biết thu liễm như thế này rất có thể sẽ gây rắc rối cho Nguyễn Niệm Quân.
Chẳng mấy chốc, hắn phát hiện dưới lầu còn có một người quen của Nguyễn Niệm Quân.
Không giống Bách Tưu giữ khoảng cách xa để theo dõi, người đó chỉ ngồi co ro trên bậc thang, ho khan không ngừng.
Động tĩnh ấy quả nhiên thu hút sự chú ý của Tống Tri Miên.
"Cố Thuật Từ?"
Mắt Tống Tri Miên sáng lên.
Lúc này, Cố Thuật Từ trông vô cùng nhếch nhác.
Thân hình cao gầy ngồi thu lu trên bậc thang, bàn tay áp trên lớp giày vải bạt. Chiếc áo sơ mi đồng phục đầy vệt bẩn lấm lem, cổ tay áo bung mất hai chiếc cúc, để lộ phần băng quấn dày cộp trên cổ tay.
Khóe môi sưng tím, có vết máu nhàn nhạt.
Khoảng cách chưa đầy nửa mét, nhưng cảnh tượng giữa hai người tạo ra sự đối lập rõ rệt.
Tống Tri Miên vẫn sạch sẽ như cũ, tà váy ngay ngắn, đôi giày da đen không dính chút bụi.
Cố Thuật Từ có một thoáng do dự, không chắc cô có thật sự muốn đến gần hắn hay không.
Nhưng Tống Tri Miên gần như lập tức ngồi xuống cạnh hắn, hoàn toàn không quan tâm bậc thang đầy bụi bẩn sẽ làm dơ váy của mình.
"Sao cậu lại ở đây? Còn trên mặt… là ai đánh?"
Tống Tri Miên dừng lại, chỉ vào cổ tay hắn:
“Băng keo cá nhân tôi giúp cậu dán đâu?.”
Cố Thuật Từ im lặng một lúc, chỉ trả lời câu cuối cùng:
"Bị cọ rớt."
Không muốn nói về những chuyện trước đó?
Vậy xem ra đúng là do Lục Hạc Trầm gây ra rồi.
Chó cắn chó, thật trùng hợp.
Tống Tri Miên âm thầm vỗ tay trong lòng nhưng vẫn giữ vẻ đau lòng thoáng qua trên mặt.
“Vậy… miệng vết thương có phải hay không rất đâu đi?"
Cố Thuật Từ cụp mắt, ký ức chợt ùa về.
Mấy năm trước, Nguyễn Niệm Quân cũng từng lo lắng hỏi hắn như thế.
Hắn đã trả lời thế nào nhỉ?
"Không sao, tôi không đau."
Quen với cảm giác vết thương khép lại rồi lại rách ra, hắn thực sự không thấy đau nữa.
Có lẽ vì thế, Nguyễn Niệm Quân về sau rất ít hỏi hắn câu này.
Nhưng lần này, Tống Tri Miên lại hỏi lại lần nữa.
"Thật sự không đau?"
Cố Thuật Từ vẫn lắc đầu.
Nhưng giây tiếp theo, lòng bàn tay hắn đột nhiên nhói lên một cơn đau nhẹ.
Phản xạ nhíu mày.
Tống Tri Miên thấy vậy liền thả tay ra, khóe môi thấp thoáng nét cười ranh mãnh.
"Cậu xem, vẫn là sợ đau mà."
Tống Tri Miên phát hiện Cố Thuật Từ không chỉ giỏi lừa người khác, mà còn giỏi lừa chính mình.
Khắp người toàn là vết thương mới, trừ phi có thể chất đặc biệt hoặc đã tiêm thuốc tê, bằng không làm sao lại không đau?
Trước mặt cô thì tỏ ra yếu đuối đáng thương, nhưng đến nữ chủ lại thành kiểu cứng đầu ít nói.
Xứng đáng không làm nổi nam chính.
Cố Thuật Từ không phản bác nổi, chỉ im lặng nhìn cô.
Thẳng đến khi, nữ hài bị hắn nhìn chăm chú mà hai má phiếm hồng, hắn mới lẳng lặng mà dời tầm mắt.
"Đại khái là thói quen."
"Đúng vậy, giả vờ quá lâu, chính mình cũng sẽ tin là thật, gạt người rồi tự hại mình."
Tống Tri Miên tán đồng nói.
Thân thể Cố Thuật Từ trong nháy mắt cứng đờ.
Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục:
"Cho nên, càng không thể cứ chịu đựng. Hài tử biết khóc mới có đường ăn."
Nhân lúc hắn còn đang ngẩn người, Tống Tri Miên lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe môi hắn.
Hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, còn thân thể cô mềm mại như một đám mây.
"Đừng nhúc nhích, xong ngay đây."
Sau khi lau sạch vết máu, cô liền rút về. Nhưng phía sau lưng Cố Thuật Từ đã thấm ra mồ hôi mịn.
"Được rồi, lát nữa trở về lớp sẽ không bị ai hỏi gì nữa."
Nói xong, Tống Tri Miên nghiêm túc gấp khăn tay lại, nhét vào túi rồi gọi điện thoại cho quản gia.
“Đòng phục sạch sẽ đợi lát nữa Trương thúc sẽ cho người đưa lại đây, bất quá tôi chỉ nói là cậu học thể dục té ngã bị thương.”
Tống Tri Miên chớp mắt, trong đáy mắt phản chiếu bóng dáng hắn.
"Lát nữa đừng lỡ miệng nhé."
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên bên tai, dẫn đến một tiếng cười nhạo cách đó không xa.
Bách Tưu đứng nhìn từ xa, nhếch môi châm biếm.
Tên nhóc cao lớn kia trông thật nghèo túng đáng thương. Nếu hắn chưa từng xem tư liệu về Nguyễn Niệm Quân, có khi đã tin rồi. Còn cái gì mà đệ đệ kết nghĩa, nam nữ chi gian làm gì có tình cảm thuần khiết. Bách Tưu hắn nhận muội muội kết nghĩa không một trăm cũng năm mươi.
Không có quan hệ huyết thống mà còn tự xưng tỷ muội, huynh đệ, chẳng phải là chuyện nực cười sao? Một kẻ giả ngu, một kẻ không vạch trần.
Tên họ Cố kia chắc chắn chưa từng thấy ai đơn thuần vô hại như vậy. Ai biết hắn có phải cũng xem Tống Tri Miên như một món đồ chơi hay không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bách Tưu vẫn dừng lại trên gương mặt tươi cười xinh đẹp của Tống Tri Miên.
Cảm giác bị đè nén khiến hắn vô cùng khó chịu.
【Độ hảo cảm của Bách Tưu -2, hiện tại -92.】
【Đọp hảo cảm của Cố Thuật Từ +10, hiện tại 15.】
Hai âm thanh thông báo vang lên liên tục.
Tống Tri Miên phủi nhẹ tà váy, đứng dậy. Khi quay đầu lại, đúng lúc thấy Bách Tưu xoay người rời đi.
Nhưng bước chân hắn có chút vội vàng, trông chẳng khác nào đang tức hộc máu.
*
Trở lại phòng học, Tống Tri Miên phát hiện chỗ ngồi bên cạnh mình vẫn còn trống.
Lục Hạc Trầm không biết từ khi nào đã chuyển xuống hàng ghế cuối, ngồi ở chỗ không có ai.
Không ai quấy rầy, cô cũng thấy thoải mái, nghiêm túc nghe giảng hết hai tiết học.
Thế nhưng, sau thời gian dài tập trung cao độ, cơ thể vẫn sẽ theo bản năng mà cảm thấy mệt mỏi. Sau khi tan học, Tống Tri Miên ngáp vài cái, nhẹ nhàng xoa khóe mắt.
Đột nhiên, từ phía sau vươn ra một bàn tay, ngón tay kẹp theo một gói khăn giấy.
"Này, cậu ổn không?"
Một giọng nói rất đặc biệt, cô chưa từng nghe thấy nữ sinh nào có chất giọng trầm khàn như vậy.
Tống Tri Miên quay đầu lại, liền thấy một nữ sinh cao gầy đang ngồi phía sau.
Làn da cô ấy có sắc tiểu mạch khỏe khoắn, dung mạo rất sắc sảo, đặt vào giới giải trí có thể nói là một khuôn mặt chuẩn siêu mẫu.
"Sở Hân Nhiên?"
Tống Tri Miên nhớ ra tên cô ấy.
Cũng giống như Tống Tri Miên, Sở Hân Nhiên là một nữ phụ pháo hôi, hàng năm chỉ được kéo tới làm "bàn đối chiếu nhan sắc" cho nữ chính, kết cục cũng chẳng khá khẩm gì.
"Lau nước mắt đi."
Sở Hân Nhiên vốn không ưa nổi nữ sinh mít ướt, liền rút khăn giấy đưa qua, giọng điệu đầy thờ ơ:
"Chỉ là một vị hôn phu danh nghĩa thôi mà, còn chưa kết hôn đâu. Cùng lắm thì hủy hôn, có gì đáng khóc?"
Tống Tri Miên vừa nói lời cảm ơn, vừa nghe đến nửa câu sau thì sững người:
"……Cái gì?"
"Trên diễn đàn đó, nhìn ảnh là hiểu ngay, không cần xem chi tiết đâu."
Tống Tri Miên im lặng cầm lấy khăn giấy, mở điện thoại, truy cập diễn đàn trường. Ngay trang đầu tiên, có một bài đăng mới toanh đang thu hút hàng loạt bình luận chỉ trong vòng một giờ.
[Giáo hoa x giáo bá, cặp đôi này thật sự quá hợp nhau! Tôi chết mê chết mệt rồi!]
Lầu chính đính kèm một bức ảnh Lục Hạc Trầm cùng Nguyễn Niệm Quân đi dạo trong sân thể dục. Trong ảnh, Lục Hạc Trầm đang cúi đầu giúp cô ấy xem vết thương, cử chỉ dịu dàng vô cùng.
Sở Hân Nhiên chắc là tưởng cô khóc vì xem bài đăng này?
Tống Tri Miên tiếp tục đọc xuống dưới.
[Nhìn rõ rồi nhé! Giáo bá đối xử với người ngoài và đối với Nguyễn Niệm Quân đúng là hai thái độ khác biệt!]
[Sự tương phản này đáng yêu quá đi thôi!]
Bình luận phần lớn đều bày tỏ sự ngọt ngào của cặp đôi này. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài ý kiến khác biệt:
[Cảm giác ánh mắt của Nguyễn Niệm Quân không thực sự có tình cảm gì cả… Có vẻ hơi toan tính, không thích lắm.]
[Chỉ có mình tôi thắc mắc tại sao hai người này có thể cúp học sao?]
[@Chủ nhiệm giáo dục, có học sinh yêu sớm, ra tay đi nào.]
Tống Tri Miên nhìn thấy bình luận cuối mà suýt bật cười. Đáng tiếc, diễn đàn trường lại không có chức năng "thả haha".
Dựa theo tiến trình trưởng thành của nữ chính, hiện tại Nguyễn Niệm Quân đúng là chưa đủ thích Lục Hạc Trầm. Đối với cô ấy, hắn chẳng qua chỉ là một mối tình đầu non nớt, sau khi thi đại học xong cũng kết thúc chóng vánh.
Nếu không, tiểu thuyết cũng chẳng mất công viết thêm đoạn nữ chính xuất ngoại trở về, rồi Lục Hạc Trầm bỗng hóa thân thành tổng tài trẻ tuổi đầy triển vọng, hai người gương vỡ lại lành mất cả trăm chương.
Thế nhưng, cảnh tượng Tống Tri Miên đang lặng lẽ ngồi một góc, tay cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt, trong mắt còn hơi ươn ướt… lại bị các bạn học xung quanh nhìn thấy.
Người ta luôn đồng cảm với kẻ yếu, dù trước đó bọn họ còn hả hê hóng drama.
Khi họ thấy Tống Tri Miên một mình quay lại lớp học, trên người còn vết bầm tím rõ ràng, so với Nguyễn Niệm Quân chỉ là một vết xước nhỏ, liền lập tức sinh lòng thương hại.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, dưới bài đăng bắt đầu xuất hiện vài bình luận mới.
[Các bạn có thấy một điều lạ không…? Chúng ta chỉ lo ship cặp kia, mà chẳng ai quan tâm cảm xúc của nữ sinh còn lại sao?]
[+1 (P/s: Mình là hủ nữ, nhưng cũng phải lên tiếng)]
[Thật ra cũng đúng… Nếu không có giáo hoa, thì chẳng phải Tống Tri Miên và Lục Hạc Trầm đã đính hôn từ lâu rồi sao? Một bên là thanh mai trúc mã từ nhỏ, một bên là người mới quen nửa năm… Đúng là tình yêu sét đánh còn đánh bại cả duyên tiền định.]
[Mình là fan couple thanh mai trúc mã, rút lui đây, bye bye.]
Cả bài đăng bắt đầu đi theo hướng hoàn toàn khác.
[Chúc mừng ký chủ! Đạt thành thành tựu “Người qua đường cũng cảm thấy ta thâm tình”! Mở khóa điểm thâm tình với người qua đường, hiện tại: 3 điểm.]
Trong đầu bỗng vang lên tiếng thông báo từ hệ thống.
Tống Tri Miên ngẩng lên nhìn xung quanh, quả nhiên, nàng thu về được vô số ánh mắt thương cảm.
"……"
Đây là tình huống cô chưa từng dự đoán trước.
Đến giờ ăn trưa, điểm thâm tình với người qua đường vẫn tiếp tục tăng nhẹ. Tuy so với nam nữ chính thì còn lâu mới theo kịp, nhưng tích tiểu thành đại, có điểm vẫn hơn không!
Bài đăng trên diễn đàn cũng khiến cho giáo vụ chú ý.
Tiết thứ tư chuông vừa kêu, chủ nhiệm bộ môn đã bưng bình giữ nhiệt đi thẳng vào lớp, gọi Lục Hạc Trầm lên văn phòng.
Tan học, hắn mới được thả ra.
Tống Tri Miên vừa bước ra khỏi lớp, liền chạm mặt hắn.
Lục Hạc Trầm trông có vẻ mất kiên nhẫn, cao lớn lướt qua cô như thể chẳng để tâm.
Nhưng ngay lúc cô nghĩ hắn sẽ không phản ứng gì, hắn bỗng nhiên dừng lại, nắm lấy cổ tay cô.
"Đi với tôi đến một nơi."
Giọng hắn trầm khàn, không để cô có cơ hội từ chối, kéo cô đi thẳng xuống lầu.
Tống Tri Miên suýt bị vấp ngã, vội vàng hỏi:
"Đi đâu?"
Không có câu trả lời.
Khí lực hắn nắm cô rất lớn, trực tiếp kéo cô đi trước ánh mắt kinh ngạc của bao nhiêu bạn học.
【Ký chủ, mau tránh ra! Lục Hạc Trầm vừa mới bị nữ chính tẩy não, hắn có khi muốn xử cô đó!】
Hệ thống hoảng loạn cảnh báo.
"Hắn dám chắc?"
Tống Tri Miên bình tĩnh đáp, "Cuối tuần là lễ đính hôn của chúng ta. Nếu hắn muốn vào đồn cảnh sát, cứ thử xem."
Tống Tri Miên nói với hệ thống: “Ngươi nhớ kịp thời thông báo cho ta độ hảo cảm của Lục Hạc Trầm.”
Cùng cô nghĩ giống nhau, cả đoạn đường độ hảo cảm của Lục Hạc Trầm cơ hồ không có nhiều biến hóa, sau khi về 0 liền cơ hồ ổn định.
Nguyễn Niệm Quân khẳng định đã nói cho Lục Hạc Trầm nguyên nhân ba Nguyễn bị bỏ tù.
Lục Hạc Trầm sẽ không hoài nghi lời của Nguyễn Niệm Quân, nhưng hắn cũng chưa từng căm ghét nguyên chủ, đại khái là bởi vì còn chưa xác định được nguyên chủ tham dự nhiều ít đi.
Nghĩ thông suốt, Tống Tri Miên cũng liền phối hợp .
Cô tùy ý để Lục Hạc Trầm đem mình túm đến phía nam vườn trường, tới đằng sau thư viện có một chỗ tường thấp, bên kia tường là bờ sông.
Mà mặt tường bởi vì gần bờ sông vẫn luôn không được tu sửa nên xung quanh cỏ dại mọc lan tràn, cỏ dại đều cao bằng đầu gối Tống Tri Miên.
Góc tường còn rơi rụng mấy viên gạch.
Một suy nghĩ lớn mật chợt lóe lên trong đầu.
Tống Tri Miên hơi hơi nhìn về phía không trung bên ngoài bức tường, liền nghe được Lục Hạc Trầm dùng ngữ khí như mệnh lệnh hô: “Trèo qua đi, sau đó ở đối diện chờ tôi, xe taxi tôi gọi liền ở bên ngoài chờ.”
Lục Hạc Trầm suy nghĩ một hồi, nói ra lời mà hắn tự cho là có sức uy hiếp, “Nếu cậu chạy, chuyện của chúng ta liền thực sự kết thúc.”
“…..?”
Tống Tri Miên nghi hoặc nhưng không nói.
Kết thúc? Bọn họ bắt đầu từ khi nào?
Lục Hạc Trầm kéo Tống Tri Miên đến bên chân tường rồi mới buông tay. "Dẫm lên viên gạch rồi leo qua đi, nhanh lên."
Tống Tri Miên biết trèo tường, nhưng vì giữ đúng hình tượng, cô do dự một chút, ánh mắt có phần sợ hãi nhìn về phía Lục Hạc Trầm.
Hắn nhíu mày, không nói thêm gì, chỉ trực tiếp bám vào lan can, dùng một chân đặt lên viên gạch nhô ra, nhẹ nhàng leo lên tường. Khi vạt áo khẽ động, lộ ra một đoạn eo săn chắc, hắn kéo lại áo sơ mi, rồi ngồi trên đầu tường, cúi xuống đưa tay về phía cô. "Lên đi."
Nhìn thấy động tác này, Tống Tri Miên mới "rón rén" dẫm lên viên gạch và leo theo.
Tâm trạng Lục Hạc Trầm có vẻ không tốt, nên khi kéo cô lên cũng không nhẹ nhàng lắm. Dù hệ thống đã giúp cô che đi cảm giác đau, nhưng khi rơi xuống đất, cô nhìn cổ tay mình – vùng da non mịn đã hằn lên một mảng đỏ.
Trên người cô, những vết hồng chẩn do dị ứng trước đó còn chưa kịp lặn, giờ lại càng nghiêm trọng hơn.
Gió bên bờ sông rất lớn. Tống Tri Miên khẽ rùng mình, tim đập nhanh hơn một chút.
Bên vệ đường, một chiếc taxi màu vàng đang đỗ. Thấy hai người nhảy xuống, tài xế bấm còi hai lần.
Bị Lục Hạc Trầm nhét vào ghế sau, hắn cũng nhanh chóng lên xe, ngồi vào ghế phụ. "Lái đi."
Tài xế có lẽ đã nhận tiền từ trước, nên chẳng hỏi han gì, chỉ lặng lẽ khởi động xe.
Chiếc xe chạy một mạch ra khỏi trung tâm thành phố, hướng về phía Tây.
Nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ dần biến thành hàng cây xanh, Tống Tri Miên cũng mơ hồ đoán ra được điểm đến của chuyến đi này.
Lục Hạc Trầm thương tiếc nữ chính, thích nữ chính, và chắc chắn sẽ không nghi ngờ lời cô ta nói.
Hắn tin rằng chính cha của Tống Tri Miên, Tống Tranh Đình, đã đẩy ba của Nguyễn Niệm Quân vào tù
Nhưng khác với Cố Thuật Từ đầy tâm cơ, hay Bách Tưu âm hiểm, sự bảo vệ của Lục Hạc Trầm dành cho Nguyễn Niệm Quân lại rất đơn thuần.
Hắn muốn chính mắt cô chứng kiến cảnh tượng này, khiến cô sống trong dằn vặt và áy náy, đồng thời cũng có một cái cớ hợp lý để từ hôn.
Thật là một nam chính "quang minh lỗi lạc".
Tống Tri Miên lại cảm thấy chuyện này thật nực cười. Chẳng qua cũng chỉ là một cách dùng đạo đức để bức ép người khác, che giấu sự ích kỷ của bản thân mà thôi.
Ngồi ở ghế phụ, Lục Hạc Trầm thỉnh thoảng liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Từ lúc lên xe, cô chỉ tỏ vẻ nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay sang hỏi hắn với vẻ ngạc nhiên: "Chúng ta đang đi về phía Tây sao?"
Lục Hạc Trầm hơi sững lại.
Chẳng lẽ cô không biết?
Nhưng hắn nhanh chóng phủ định suy nghĩ này. Làm sao Nguyễn Niệm Quân có thể nói dối hắn chứ?
"Đừng hỏi." Hắn nhíu mày, quay mặt đi.
Lộ trình kéo dài hơn một tiếng. Trên đường, Tống Tri Miên chỉ uống nửa bình nước. Cơ thể này vốn đã yếu, nên khi xuống xe, cô cảm thấy chân mình gần như mềm nhũn.
Cô ngẩng đầu, thấy trước mắt là bốn chữ lớn được khắc trên tảng đá:
Nhà giam Hán Tây.
*
Ở một nơi khác, Nguyễn Niệm Quân đến nhà ăn trường học như thường lệ, nhưng không thấy bóng dáng Lục Hạc Trầm đâu.
Cô ta đi một vòng quanh tầng một, sau đó bị một nhóm nữ sinh gọi lại.
"Niệm Niệm, hôm nay Lục Hạc Trầm không giữ chỗ cho cậu à?"
"Thế thì cậu phải tự xếp hàng rồi, vất vả ghê~"
Những lời trêu chọc mà ngày thường vẫn nghe có vẻ vui tai, hôm nay lại khiến Nguyễn Niệm Quân cảm thấy chói tai lạ thường. Nhưng cô ta vẫn mỉm cười, lắc đầu: "Chắc cậu ấy có việc, mình chờ một chút."
Cô ta tự tìm một chỗ ngồi xuống.
Mỗi trưa, Lục Hạc Trầm đều đến tìm Nguyễn Niệm Quân ăn cơm. Dù có trốn học, hắn cũng sẽ lẻn vào đây, xếp hàng lấy cơm giúp cô ta. Nhưng hôm nay, hắn lại không thấy đâu.
Cô ngồi chờ nửa tiếng.
Giờ cao điểm trong nhà ăn đã qua, không gian vắng vẻ hơn nhiều. Bóng người trước quầy đồ ăn thưa thớt dần.
Nhưng Lục Hạc Trầm vẫn không xuất hiện.
Nguyễn Niệm Quân cảm thấy hơi bực bội, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thêm, một chiếc khay đựng đầy đồ ăn đã bất ngờ đặt xuống trước mặt cô ta.
Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng khi thấy người trước mặt lại là Cố Thuật Từ, nụ cười trên môi cô ta lập tức biến mất.
Hắn cau mày, giọng điệu không vui: "Lại không ăn? Đồ ăn để đến nguội hết rồi."
Nguyễn Niệm Quân lắc đầu, đẩy khay thức ăn ra xa. "Tôi không đói."
Ánh mắt Nguyễn Niệm Quân vẫn chú ý về phía cửa. Đột nhiên, cô ta nhìn thấy một nhóm nam sinh khoác vai nhau đang rời khỏi nhà ăn. Trong đó có một người thường xuyên chơi bóng cùng Lục Hạc Trầm.
Không suy nghĩ gì thêm, cô ta lập tức đứng dậy gọi lớn: "Trần Bành!"
Nam sinh được gọi tên dừng bước, quay đầu lại, có vẻ hơi kinh ngạc. Thấy là Nguyễn Niệm Quân, cậu ta vô thức thốt lên:
"Ơ… Chẳng phải Lục ca đi ra ngoài rồi sao?"
Nguyễn Niệm Quân thoáng sững sờ, giọng nói hơi khựng lại: "…… Đi đâu?"
"Tôi cũng không rõ lắm. Chỉ nghe hắn nói muốn đến ngục giam vùng ngoại thành gì đó. Lúc đi còn kéo theo một nữ sinh, tôi cứ tưởng người đó là cậu cơ." Trần Bành gãi gãi đầu, vẻ mặt vô tư.
Bên cạnh, một người bạn nhanh chóng bịt miệng cậu ta lại, nhỏ giọng trách: "Ngươi ngốc à! Biết rõ Lục ca kéo người khác, còn nói ra làm gì?!"
Nguyễn Niệm Quân lập tức cứng đờ. Sắc mặt cô ta lúc trắng bệch, lúc tái nhợt, bàn tay vô thức siết chặt, đầu ngón tay gần như ghim vào lòng bàn tay.
Cố Thuật Từ yên lặng nhìn, chờ đám người kia đi khỏi mới thản nhiên lên tiếng:
"Cậu ta đang nói rằng Lục Hạc Trầm đến nhà giam Hán Tây để thăm Nguyễn thúc?"
Nguyễn Niệm Quân không trả lời. Lúc này, khuôn mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, tay vịn lên bàn vẫn còn run nhè nhẹ.
Cố Thuật Từ nhíu mày. Trực giác cho hắn biết có điều gì đó không đúng.
Hắn nhìn Nguyễn Niệm Quân thật kỹ, ánh mắt trầm xuống.
“Niệm Quân, ngươi đang sợ hãi cái gì?”