Bách Tưu giơ tay gõ cửa, nhưng bên trong phòng nghỉ không có bất kỳ động tĩnh nào.
Hắn cau mày, cảm thấy khó hiểu, rồi nhấc chân bước vào.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nữ nhẹ nhàng, chậm rãi vang lên từ phía sau rèm. Ngữ điệu mềm mại, nhưng từng chữ lại xa cách vô cùng:
“Cảm ơn, thuốc treo ở cửa là được.”
Ý tứ rất rõ ràng—đừng vào.
Bách Tưu nhận ra cô hoàn toàn không bất ngờ khi có người khác mang thuốc đến thay Lục Hạc Trầm.
Cô đã đoán trước được hắn sẽ bơ mình sao? Vậy mà vẫn không tức giận?
Nghe nói Tống gia thiên kim là một tiểu thư tính tình cổ quái, lại ốm yếu quanh năm. Nhưng sự bình tĩnh này của cô khiến Bách Tưu không khỏi có chút tò mò.
Hắn treo túi thuốc lên tay nắm cửa, suy nghĩ một chút rồi cất giọng:
“Thuốc bôi ngoài da tốt nhất nên dùng ngay, càng sớm càng tốt. Nếu em không tiện, tôi có thể giúp.”
“Tôi là bác sĩ mới đến, họ Bách.”
Quả nhiên là Bách Tưu.
Dựa theo mạch truyện chính, trước khi nam chính và nữ chính cãi nhau, Bách Tưu đã điều tra về nữ sinh từng khiến hắn nhất kiến chung tình—Nguyễn Niệm Quân.
Lúc đó, hắn còn cố tình chọn đúng thời điểm nữ chính buồn bã để "vô tình" gặp cô ta bên bồn hoa, rồi lấy tư cách "đại ca tri kỷ" để an ủi cô.
Vậy mà bây giờ, hắn lại xuất hiện ở đây?
Tống Tri Miên lười đối phó, chỉ thuận miệng bịa đại một lý do:
“Không cần, bác sĩ Bách. Tôi có chút sợ bác sĩ.”
Một người bệnh tật mười mấy năm lại có thể sợ bác sĩ?
Lời nói gượng gạo này khiến Bách Tưu nhếch môi, ánh mắt lộ vẻ trào phúng.
Nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ cười nhạt:
“Được thôi. Tôi còn có việc, nhớ lấy thuốc.”
Căn phòng nhanh chóng trở về sự tĩnh lặng.
Điện thoại trong túi áo rung nhẹ vài lần. Bách Tưu không rời đi ngay mà xoay người, nhàn nhã ngồi xuống tay vịn ghế dài bên ngoài.
Hắn rút điện thoại ra, mở một email ba ngày trước.
[ Bách thiếu, nữ sinh ngài muốn tìm đã tra được. Đang học lớp 12 Hoa Anh trường Sùng Đức, tên là Nguyễn Niệm Quân.]
Tập tin đính kèm còn chi tiết hơn cả một bản lý lịch.
Từ chuyện mẹ nữ chính qua đời khi nào, đến lúc ba bị bắt bỏ tù, tất cả đều có.
Người trợ lý biết rõ tính cách Bách Tưu—một khi hắn quan tâm đến thứ gì, nhất định phải kiểm soát hoàn toàn. Vì vậy, gã còn điều tra thêm cả nguyên nhân Nguyễn phụ bị tống vào tù.
Nhưng thông tin thu được chỉ vỏn vẹn một dòng:
[ Có liên quan đến Tống Tranh Đình.]
Cụ thể có liên quan thế nào, những người khác trong Tống gia có hay biết không—tất cả vẫn là một ẩn số.
Ánh mắt Bách Tưu thoáng tối lại. Hắn lặng lẽ vuốt nhẹ mặt ngoài chiếc điện thoại, trầm tư.
Không lâu sau—
Hắn nghe thấy trong phòng có tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng động khe khẽ của cánh cửa.
Túi thuốc bị lấy đi.
Bách Tưu cười nhạt, đút một tay vào túi áo.
Hắn xoay người, lười biếng nhìn vào trong phòng.
Ánh sáng trong phòng không quá rõ ràng.
Màn cửa và rèm che kín hai lớp, chỉ để lại một chút nắng sớm le lói, nhuộm cả không gian thành một màu vàng ấm áp.
Tống Tri Miên đứng trước gương, hơi cúi người.
Mái tóc dài vén sang một bên, để lộ chiếc cằm thon nhỏ cùng vùng cổ hơi ửng đỏ.
Cô đổ một ít thuốc mỡ ra lòng bàn tay rồi bôi lên cổ.
Đúng lúc đó—
Trong gương, một bóng người bất ngờ phản chiếu.
Ánh mắt hai người ở trong gương đụng vào nhau.
Bách Tưu đẩy gọng kính, chiếc nhẫn bạc trên ngón út lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo.
Hắn hơi nghiêng đầu về phía cô, nở một nụ cười nhẹ.
Mi mắt hắn cong lên, phong thái lịch sự nhưng lại không mất đi sự lười biếng. Chiếc áo blouse trắng phối với áo len cổ cao màu đen càng tôn thêm vẻ nho nhã.
Trong lòng Tống Tri Miên chợt có một suy nghĩ.
Cô hỏi hệ thống:
“Có thể hiển thị chỉ số hảo cảm của Bách Tưu với những người khác không? Ví dụ như Nguyễn Niệm Quân, hoặc những người qua đường?”
[ Có thể…. nhưng thu phí.]
Cô cười nhạt: “Coi như ta không hỏi.”
[ Độ hảo cảm của nhân vật đối với nhân vật yêu cầu thu phí…Khụ, bất quá nếu là người qua đường bình thuowgf, ta có thể tiết lộ một chút. Bách Tưu trước mắt đối với đại bộ phân người qua đường độ hảo cảm đều là -30.]
Tống Tri Miên chớp mắt: “Vậy còn với ta?”
[ Ký chủ, độ hảo cảm của Bách Tưu đối với ký chủ hiện tại là -70.]
Tống Tri Miên: “…”
Ngay lập tức, cô mất hết hứng thú với nhân vật này.
Mệt sống mệt chết cũng chưa chắc kéo nổi chỉ số hảo cảm về dương, tốn sức làm gì?
Dù vậy, con số này cũng hợp lý.
Sau khi Bách Tưu điều tra được thông tin về Nguyễn Niệm Quân, hắn từng vài lần thử tiếp xúc với nguyên chủ.
Nhưng mỗi lần, nguyên chủ đều thể hiện rất rõ sự chán ghét đối với nữ chính.
Vậy nên, theo tư duy cổ điển của những nam phụ trong tiểu thuyết—người ghét nữ chính đều là người xấu.
Thế nhưng, Tống Tri Miên cảm thấy…
Một nữ phụ không phải thánh mẫu, ai lại thích một cô gái "bạch liên hoa" cả ngày thân thiết với vị hôn phu tương lai của mình chứ?
Nhìn Tống Tri Miên thản nhiên bôi thuốc mà không có chút phản ứng nào, Bách Tưu nở một nụ cười nhạt:
“Không sợ tôi sao? Xem ra, chứng sợ bác sĩ của em bị tôi chữa khỏi rồi.”
Hắn cười rộ lên trông rất đẹp.
Mày mắt sáng sủa, bên má trái còn có một lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Nụ cười này, nếu đặt vào người khác, có lẽ đã đủ để đối phương thả lỏng cảnh giác.
Tống Tri Miên cũng làm ra vẻ "ngây ngẩn", nhìn hắn thật chăm chú, biểu cảm như muốn nói lại thôi.
[ Hảo cảm của Bách Tưu -5, hiện tại -75.]
Hắn cho rằng cô đang giống những nữ sinh ở tầng một, vì thấy hắn đẹp trai mà "mê trai" sao?
Nhưng giây tiếp theo—
Tống Tri Miên bỗng trợn mắt, đầy vẻ khó tin:
“A? Nguyên lai anh thật sự là bác sĩ?”
Bách Tưu vẫn giữ nụ cười ôn hòa:
"Tôi là."
"Vậy à, thế thì tôi hiểu rồi."
Tống Tri Miên như vừa thông suốt điều gì đó, chân thành nói:
"Anh trừ bộ blouse trắng này ra, còn lại chẳng có gì giống bác sĩ cả."
Bách Tưu: "……Ý em là gì?"
"Chính là… trông không đáng tin lắm. Tôi còn tưởng bệnh viện mới tuyển một nhóm sinh viên vừa học vừa làm."
Tống Tri Miên vẫy tay với vẻ hơi có lỗi, nghiêm túc bổ sung:
"Nhưng như vậy cũng tốt, trông không chuyên nghiệp lại càng có cảm giác gần gũi hơn."
"……"
Bách Tưu im lặng hồi lâu, biểu cảm quái dị nhìn cô, tựa hồ đang phân biệt xem cô đang khen thật lòng hay là đang trào phúng mình.
Nhưng Tống Tri Miên lại trông vô cùng chân thành.
Thậm chí trong lúc bôi thuốc, cô còn tri kỷ quan tâm:
"Anh không bận sao? Hay là còn chưa quen với quy trình làm việc?"
Bách Tưu: "……"
Hắn hoàn toàn nghe ra cái giọng âm dương quái khí này.
Dứt khoát thuận theo nàng:
"Ừm, chưa quen lắm. Em có đề nghị gì không?"
Tống Tri Miên đóng nắp thuốc lại, nhìn hắn với nụ cười đầy cổ vũ:
"Nếu đã đến mức phải hỏi học sinh cách làm việc, tôi đề nghị… anh nên tìm một công việc đơn giản hơn để bớt áp lực đầu óc."
Bách Tưu nhìn cô, ánh mắt dần lạnh xuống.
Không khí trong phòng chợt im lặng.
Nhưng chỉ một giây sau, hắn lại nở nụ cười.
"Em so với tôi tưởng tượng, đúng là khác xa."
Tống Tri Miên đi đến cửa, nghe vậy liền hơi nghiêng đầu, giọng điệu đầy "nhiệt tâm" dặn dò:
"Bách bác sĩ, lần sau đừng vừa thấy người lạ đã cười một cách kỳ quái như vậy. Nếu không, lúc mặc thường phục ra đường rất dễ bị đưa vào khoa thần kinh."
Nụ cười ôn hòa của Bách Tưu cuối cùng cũng rạn nứt.
Môi hắn mím chặt lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo bóng dáng thiếu nữ rời đi.
Mái tóc dài màu hạt dẻ của cô buông lơi sau cổ, chiếc kẹp tóc với dải lụa nhẹ nhàng đong đưa theo gió.
Dưới ánh sáng, dải lụa phiếm một chút sắc tím nhạt.
Bách Tưu hơi nheo mắt lại.
Buổi sáng—là cô sao?
[ Ký chủ, độ hảo cảm của Bách Tưu -15, hiện tại là -90.]
Hệ thống lẩm bẩm:
【……Ký chủ, với tiến độ này, có khi cô vẫn sẽ gián tiếp chết trong tay hắn đấy.】
Tống Tri Miên thản nhiên đáp:
"Thời gian còn dài, đừng vội."
Cô vẫn còn muốn từ từ đòi lại những nhục nhã mà nguyên chủ từng phải chịu từ Bách Tưu.