Cơn đau đầu, và cả tiếng chuông cảnh báo, chớp mắt đều biến mất.

Tô Duyệt khó hiểu nhìn về phía Giang Từ, người đàn ông này, dễ dỗ như vậy sao?

Trong lòng cô có chút mừng thầm.

Bàn tay nhỏ của Giang Hạo Diên nắm chặt vạt áo của mình, vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên nhìn Tô Duyệt, hai mắt còn hơi lóe sáng.

"Ba ba?" Cậu bé nghêng cái đầu nhỏ, nhìn xem Giang Từ.

"Không cần." Giang Từ nói giọng lạnh nhạt.

"Thế nào, chẳng lẽ anh còn muốn tìm những người phụ nữ khác hầu hạ anh, chăm sóc anh?" Tô Duyệt tới gần anh, thấp giọng nói: "Tôi cũng không muốn lại có chuyện Tiểu Hạo Hạo bị ngược đãi."

"Hơn nữa, chuyện vừa rồi, không phải anh đã lựa chọn tin tưởng tôi sao? Có thể thấy ở trong lòng của anh, nhân phẩm của tôi cũng không quá tệ."

Giang Từ mấp máy môi mỏng, mang theo chế giễu nói: "Không phải tôi tin tưởng nhân phẩm của cô, là giọng nói của người phụ nữ kia rối loạn, tốc độ nói chuyện không ổn định, hiển nhiên đang nói dối."

Năng lực cảm ứng của người mù thường mẫn cảm hơn người bình thường, anh càng là vượt trội.

Trong giọng nói của Hà Hiểu Thấm mang theo hoảng loạn, tốc độ nói quá nhanh, là chột dạ muốn che lấp câu từ bịa đặt, mà Tô Duyệt, từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.

Tô Duyệt trợn tròn mắt, cho nên anh đây là dựa vào thính giác để phân biệt ai đang nói dối? Mà không phải bởi vì tin tưởng cô?

"Vậy vừa rồi lúc tôi nói sẽ chăm sóc anh, anh hết giận." Tô Duyệt buồn bực nhìn anh: "Tôi nhìn ra, anh nguôi cơn giận."

Cũng không biết có phải do Giang Từ ở trong phòng thời gian quá dài hay không, màu da của anh rất trắng.

Lúc này anh nhướng mày, sườn mặt bên phải không mang vết sẹo biểu tình có chút đùa cợt, lại có chút lười biếng.

Người khác đều nói Giang Từ bị hủy dung, vẻ ngoài vừa xấu xí vừa ghê tởm, Tô Duyệt lại cảm thấy, anh nhìn rất đẹp.

"Cô cho rằng, người như vậy đáng giá để tôi tức giận mãi?"

Được thôi, là cô tự mình đa tình.

Buổi chiều, ánh nắng có chút gay gắt, thời tiết như vậy đặc biệt thích hợp nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Tô Duyệt bất mãn ngồi dậy từ trên ghế sô pha, quản gia mang đến mười người công nhân, đang ở trong sân chờ nhận yêu cầu.

"Trước tiên, hôm nay dọn sạch hoa ở vườn sau đi, một bông cũng không được để lại." Tô Duyệt đứng dưới bóng cây, bắt đầu dặn dò quản gia.

"Được, thiếu phu nhân còn gì khác phân phó không?"

Tô Duyệt nhìn về phía đu dây cũ kỹ trên bãi cỏ, nhóc con Giang Hạo Diên lại đang đặt Rau Thơm lên trên, cố hết sức đu đung dây.

Cô ngẫm nghĩ một chút: "Tìm người giúp tôi chỉnh sửa lại đu dây kia, kiểm tra mức độ an toàn, sau đó sơn một tầng mới, màu sắc... sơn thành màu lam nhạt đi."

"Tôi sẽ phân phó người đi làm ngay." Quản gia đã làm việc ở nhà họ Giang hơn nửa đời người, ông ấy biết rõ đại thiếu gia Giang Từ là người như thế nào.

Mặc kệ Giang Từ hiện tại có đắc thế hay không, thái độ của ông ấy vẫn không có gì thay đổi, ngay cả đối với Tô Duyệt, thái độ của ông ấy cũng rất kính cẩn.

"Vất vả rồi, chú Trương."

"Đây là chuyện thuộc bổn phận của tôi, nên làm."

Tô Duyệt giao phó xong, cô đi về phía Giang Hạo Diên, an tĩnh đứng ở một bên nhìn cậu bé giúp Rau Thơm đu dây.

Giang Hạo Diên ngẩng đầu lên, trông thấy là Tô Duyệt, cậu bé mấp máy miệng, xoay người, dành cho cô một bóng lưng nho nhỏ, từ chối giao lưu.

Người phụ nữ xấu xa tới.

Tô Duyệt bật cười, cũng không nói gì.

Qua hồi lâu, nhóc con nhịn không được, ngẩng cái đầu nhỏ lần nữa, nghi hoặc liếc nhìn Tô Duyệt, mắt to lập tức bắt gặp nét mặt tươi cười của Tô Duyệt.

Giang Hạo Diên ngẩn người, khuôn mặt trắng nõn lộ ra bối rối, ngốc nghếch một cách đáng yêu.

"Muốn chơi sao? Có muốn dì ôm con ngồi lên không, giúp con đu dây?" Tô Duyệt mở miệng.

Mắt to của Giang Hạo Diên thoáng cái trở nên long lanh, bên trong tràn đầy mong đợi.

Nhưng chỉ một giây sau, lại cảnh giác nhìn Tô Duyệt, cậu bé dẩu miệng nhỏ, ôm Rau Thơm từ trên ván đu dây xuống, bóng dáng nhỏ bé loạng choạng rời đi .

Hạo Hạo muốn chơi, nhưng là phải thận trọng!

Hừ, cậu bé không tin người phụ nữ xấu xa sẽ có ý tốt.

Ban đêm, sau khi tắm xong, Tô Duyệt ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn Giang Từ ở trước tủ quần áo lục tìm được quần áo.

Trước đó luôn có người phụ trách chuẩn bị tốt cho anh, hiện tại không có hộ lý ở đây, anh chỉ có thể tự mình làm.

Một hồi lâu, sắc mặt của Giang Từ ngày càng không dễ nhìn.

"Không phải cô nói cô là vợ của tôi, muốn phụ trách chăm sóc tôi sao?" Anh mở miệng nói với Tô Duyệt.

"Tôi nhớ, hôm nay anh cự tuyệt tôi." Tô Duyệt lười biếng ngả người trên ghế sô pha, vui vẻ thưởng thức biểu tình uất nghẹn của Giang Từ.

Hôm nay anh vậy mà trực tiếp cự tuyệt đề nghị chăm sóc anh của cô: "Bây giờ, anh là đang cầu xin tôi sao?"

Giang Từ không lên tiếng, mà cầm lấy khăn tắm, lục lọi, đi tới phòng rửa tay.

Tô Duyệt dẩu môi, dù sao đầu cô không đau, cũng không nghe thấy tiếng chuông, chứng tỏ anh không giận.

Cô phải đợi được anh chủ động mở miệng xin giúp đỡ, tránh cho bản thân lại tự mình đa tình, còn bị anh chế nhạo.

Tô Duyệt xoa bụng của cô, không biết có phải ảo giác hay không, thịt trên bụng dường như ít đi trông thấy?

Cô khẽ nheo mắt, lôi ra chiếc cân nằm trong góc tường.

Hôm qua cô đã cân thử cân nặng của mình, khoảng chừng hơn một trăm năm mươi cân, lúc ấy nhìn thấy số cân, nội tâm của cô quả thực bị đả kích nặng nề.

Trước kia, cân nặng của cô được khắt khe ổn định hơn kém chín mươi cân, hơi gầy, nhưng bên trong rất khỏe mạnh.

Đây là lần đầu tiên cô được cảm thụ cân nặng ba chữ số.

Tô Duyệt hít sâu một hơi, sau đó đứng lên chiếc cân.

Một giây sau, nhìn ba chữ số hiện ra ở phía trên, cô mở to hai mắt, so với hôm qua nhẹ hơn trọn vẹn năm cân!

Hóa ra cô gầy đi thật, không phải do cô sinh ảo giác.

Tô Duyệt vừa vui sướng vừa nghi hoặc, mặc dù hôm nay ba bữa cô đều ăn rất thanh đạm, lượng ăn cũng ít, nhưng tuyệt đối không có khả năng trong một ngày giảm xuống năm cân!

Cân này sẽ không phải hỏng chứ?

Tô Duyệt nhịn không được lại sờ lên bụng thịt, dự định ngày mai sẽ tìm một chiếc cân mới.

Không bao lâu, cửa phòng vệ sinh mở ra, người đàn ông đi ra với toàn thân ẩm ướt.

Ánh mắt Tô Duyệt lơ đãng rơi vào chân người đàn ông giẫm trên thảm, chỉ thấy một đôi chân trần trụi của đối phương giẫm xuống mặt thảm màu xám, cô ngạc nhiên ngẩng đầu.

Trông thấy cảnh tượng trước mặt, cô hít vào một hơi sâu.

Người đàn ông này!

Anh khẳng định là cố ý .

Nửa người trên Giang Từ để trần, mà khăn tắm bên hông quấn quanh thân dưới trông thật khó khăn, lung lay sắp đổ, giọt nước đọng trên cơ thể thỉnh thoảng lại dè chừng chảy xuống dọc theo đường cong, không thấm vào khăn tắm.

Tô Duyệt thấy trên mặt nóng bừng.

Cô từng hợp tác với nhiều nam minh tinh như vậy, gặp qua không ít cơ bụng lộ trần, nhưng chưa thấy vóc dáng nào tốt được như Giang Từ.

Giang Từ đi tới bên giường, ngồi xuống, anh nhíu mày, nhấc mí mắt lên, đôi mắt không hề có tiêu cự nhìn về phía Tô Duyệt, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: "Thế nào, cô kiên quyết muốn nhìn tôi lõa thể?"

"Gì cơ?" Tô Duyệt sững sờ.

"Còn không tìm quần áo cho tôi?" Giang Từ xùy một tiếng trầm thấp.

Không biết có phải bởi vì bị dính nước hay không, vết sẹo bên mặt trái của anh có chút trắng bệch, vốn đã xấu xí khó coi, lại thêm đôi con ngươi tối đen, sâu không thấy đáy, dưới ánh đèn lờ mờ, cả người Giang Từ lộ ra âm sâu không thể diễn tả.

Tô Duyệt chợt nhớ tới đêm đầu tiên gặp anh, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, lúc ấy cơ thể cô lạnh run, đáy lòng tràn đầy sợ hãi.

Mà lúc này, cô ngược lại không sợ, bởi vì cô có thể biết người đàn ông liệu đang tức giận hay không.

"Anh là đang cầu xin tôi giúp đỡ sao?" Tô Duyệt hỏi anh.

Hai tay Giang Từ chống trên giường, cơ thể hơi ngửa ra sau, một đôi chân dài duỗi ra tùy ý: "Tùy cô có giúp tôi hay không, thật ra lúc ngủ tôi càng không thích mặc, không thoải mái ..."

Ngón tay thon dài bắt đầu lôi kéo khăn tắm màu trắng lung lay sắp tuột, hoàn toàn biểu thị anh chuẩn bị cởi bỏ khăn tắm.

Anh thờ ơ nhếch môi: "Cô hẳn cũng chẳng để ý tôi ngủ lõa thể."

"Chờ một chút." Tô Duyệt bắt đầu nổi lên chút tức giận, cô trừng mắt nhìn Giang Từ, bất đắc dĩ nói: "Tôi giúp anh tìm."

Thật sự là ai da mặt dày, ai không cần mặt mũi, hiển nhiên Giang Từ là người không cần mặt mũi đến cực điểm.

Tô Duyệt đi đến mở tủ quần áo, bên trong treo đầy kiểu dáng âu phục, còn có một loạt quần áo màu đen.

Cô tùy ý lục hai lần, tìm được áo ngủ chất vải bóng loáng mềm mại, cũng là màu đen.

"Cho anh, áo ngủ." Tô Duyệt đi tới trước mặt Giang Từ, ném áo ngủ vào người anh, sau đó cô đi trở về ghế sô pha bên kia.

Giang Từ cởi bỏ khăn tắm trên người.

"Quần trong đâu?"

Tay Tô Duyệt cầm điện thoại run lên, cũng may hiện tại da cô màu đen, hoàn toàn nhìn không ra cô xấu hổ.

"Chờ một chút." Cô thấp giọng đáp.

Tô Duyệt lại đi đến tủ quần áo bên kia, kéo ngăn kéo bên trong ra, quả nhiên nhìn thấy từng cuộn quần trong màu đen.

Tiện tay cầm lấy một cuộn, đi đến bên giường, hai mắt cô kiên định nhìn lên trần nhà, không dám nhìn loạn một chút nào, chỉ sợ bản thân sơ ý chút thôi, sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Tiếng mặc quần áo nhỏ xíu truyền đến, vào lúc Tô Duyệt có chút thở phào nhẹ nhõm, Giang Từ lại mở miệng: "Giúp tôi sấy tóc."

"Anh đừng nhiều yêu cầu như thế, rõ ràng hôm nay anh mới nói không cần tôi chăm sóc." Hiện tại lại lật lọng?

Giang Từ mặc áo ngủ tơ tằm đen bóng loáng, khiến da mặt anh càng thêm tái nhợt không chút huyết sắc, nhiều thêm mấy phần suy yếu âm trầm.

Anh nhếch lên môi mỏng: "Tôi cầu xin cô giúp đỡ."

Tô Duyệt hít sâu một hơi: "Trước đó là hộ lý kia giúp anh sấy tóc à?"

"Không phải." Giang Từ giống như cười mà không phải cười, giọng nói nhàn nhạt: "Cô làm vợ mới có quyền lợi như vậy."

Tô Duyệt hô hấp cứng lại, cô có một loại cảm giác tự khiêng đá nện chân mình.

Sau khi cắm điện cho máy sấy, Tô Duyệt để Giang Từ dựa vào đầu giường, cô đứng ở phía sau anh, bắt đầu giúp anh làm khô tóc.

Ban đêm hơi lạnh, trăng khuyết lộ ra vành nhọn, ánh trăng sáng trong rơi vào mảnh vườn sau trụi lủi, hỗn loạn, yên tĩnh lại tịch mịch.

Bên trong phòng, chỉ có tiếng máy sấy "rì rì".

Đầu ngón tay luồn qua tóc đen ngắn, sợi tóc mềm mềm cọ qua lòng bàn tay Tô Duyệt có chút ngứa.

Vốn dĩ cô cho rằng tóc của Giang Từ sẽ giống như bản thân anh, cứng đến nỗi khó giải quyết, không nghĩ tới lại vừa vặn đối lập, tóc của anh mềm mại không thể tưởng tượng nổi.

Giang Từ khép mắt lại, trong không khí ngoại trừ có mùi hương của dầu gội đầu, anh còn ngửi thấy hương sữa nhàn nhạt.

Cũng không biết qua bao lâu, cảm thấy tóc đã ổn, Tô Duyệt tắt máy sấy.

"Sấy xong." Cô mở miệng nói.

Giang Từ không có bất kỳ phản ứng gì, Tô Duyệt nghiêng người về phía trước, phát hiện người đàn ông đã nhắm mắt từ bao giờ.

Một bộ dáng lúc ngủ, mặt mày trong sáng, đường nét rõ ràng, thật sự đẹp mắt.

Tô Duyệt vỗ vỗ anh: "Giang Từ?"

"Ừ." Giang Từ lên tiếng, sau đó cả người ngã lên giường, thẳng tắp nằm xuống.

Tô Duyệt cất gọn máy sấy, trở về ghế sô pha bên kia.

Cả người cô cũng ngã xuống ghế sô pha, nhìn sang giường lớn, hơi chút hâm mộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play