Ngày hôm sau, ánh nắng sáng sớm chiếu xuyên qua khe hở rèm cửa, từng chùm ánh sáng rực rỡ, chiếu xuống mặt thảm màu xám.
Vốn phải là buổi sáng yên tĩnh, lại có từng đợt tiếng vang đồ vật đủ loại rơi xuống mặt đất, ồn ào chói tai.
Tô Duyệt buồn ngủ mông lung mở mắt, biểu tình đầy bối rối.
Tối hôm qua cô lăn lộn trên ghế sô pha rất lâu, mãi đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Dù ghế sô pha mềm mại, nhưng cũng không thể cứ ngủ trong không gian nhỏ như vậy, hiện tại thân hình của cô to lớn, ngủ rất chật vật.
Từ phòng vệ sinh truyền đến động tĩnh, Tô Duyệt nhìn thoáng qua phía giường lớn, hiển nhiên Giang Từ đang ở trong phòng vệ sinh.
Cô khép mắt lại, không muốn quan tâm.
Nhưng mà, tiếng ồn bên trong lại lớn hơn.
Tô Duyệt khẽ nhíu chân mày, ngồi dậy, mang vào dép đi trong phòng.
"Giang Từ, anh đang làm...A, anh chảy máu."
Giang Từ đứng ngay trước bồn rửa tay, trên người là áo ngủ màu đen, dáng người cao lớn, nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
Cơn buồn ngủ của Tô Duyệt chớp mắt đã tan biến, cô đi nhanh đến bên người Giang Từ, nhìn thấy má phải của anh bị trầy thương, máu không ngừng chảy ra, đáy mắt cô lộ ra nôn nóng.
"Làm sao đây? Anh nhanh ra ngoài, tôi thoa thuốc cho anh." Cũng không biết có bị lưu lại sẹo hay không.
Đá văng khung sắt rơi xuống bên chân, còn có một đôi bình bình lọ lọ, Tô Duyệt muốn duỗi tay dắt Giang Từ đi ra ngoài.
Nhưng giây sau, cô nhớ tới lần trước Hà Hiểu Thấm bởi vì chạm vào tay phải của Giang Từ, cái cảnh tượng không ngừng cầu xin tha thứ kia.
Lúc ấy chính bởi vì Hà Hiểu Thấm đụng phải tay Giang Từ, chọc giận Giang Từ, cho nên cô mới bị đau đầu, phải nghe tiếng chuông cảnh báo.
Tô Duyệt kiềm chế lại, lôi kéo vạt áo ngủ đen của Giang Từ: "Đi thôi."
Trong phòng khách rất yên tĩnh.
Tô Duyệt nhích lại gần Giang Từ để xem miệng vết thương của anh, người đàn ông mặt mày tái nhợt, vết thương bên trên bị rạch ra một đường dài.
May mắn vết thương không sâu, chỉ là mặt ngoài da bị rách, hẳn là lúc khung sắt bên cạnh rơi xuống, cọ vào anh.
"Bên mặt trái của anh đã bị hủy, chẳng lẽ má bên phải cũng muốn đối xứng?" Cô thấp giọng nói một câu: "Cũng không sợ xấu chết."
Giang Từ ngồi ở trên giường, Tô Duyệt dán tới rất gần, anh lại ngửi thấy hương thơm sữa nhàn nhạt trên người cô.
Mí mắt miễn cưỡng nhấc lên, anh hoàn toàn không thèm để ý: "Dù sao tôi nhìn không thấy."
Xấu cũng không xấu đến mắt của anh.
Tô Duyệt chết lặng: "..."
Cô hít sâu một hơi, dùng tăm bông cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt anh, sau đó thấm chút thuốc khử trùng thoa lên.
"Đau không?"
Phát giác cơ mặt của người đàn ông hơi động đậy một chút, Tô Duyệt lập tức dùng lực tay nhẹ hơn, còn khe khẽ thổi miệng vết thương của anh.
Trên mặt có cảm giác khác thường truyền đến, Giang Từ căng da mặt.
Sắc mặt của anh tái nhợt, hiện tại còn xuất hiện thêm vết thương, lộ ra mấy phần đáng thương, động tác thoa thuốc của Tô Duyệt càng thêm nhẹ nhàng.
"Cô xác định cô đang thoa thuốc?" Giang Từ cười nhạo một tiếng.
Người đàn ông này còn không biết xấu hổ ghét bỏ cô!
Tô Duyệt trừng mắt liếc anh một cái, bắt gặp đôi con ngươi đen nhánh không tiêu cự của người đàn ông, cô lại hạ tầm mắt xuống.
Xé mở miếng gạc cầm máu, cô trực tiếp dán lên trên vết thương của anh.
Một bên là vết sẹo lửa thiêu, một bên là miếng gạc cầm máu xấu xấu, gương mặt này thật không thể nhìn.
"Vì sao anh không gọi tôi giúp anh?" Cô cũng không phải người có tâm địa sắt đá, anh nhờ cô giúp đỡ, cô sẽ đồng ý.
Giang Từ quay đầu, bởi vì Tô Duyệt cách anh rất gần, bên chóp mũi anh nghe được hương sữa thơm rõ ràng hơn.
Tô Duyệt chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông trước mặt với sống mũi cao thẳng, không hiểu sao trên mặt cô có chút nóng, nhất là khoảng cách gần đối diện với hai mắt Giang Từ.
Dù biết đối phương nhìn không thấy, cô vẫn có một loại cảm giác bối rối như rơi vào vực không đáy.
Giang Từ nhếch lên môi mỏng: "Tôi gọi cô mười lần. Nhưng mà, cô ngủ rất say, còn ngáy ngủ."
Tô Duyệt đỏ mặt, cuộn lên từng đợt nóng bức: "Anh gạt người, tôi đi ngủ xưa nay không ngáy."
Dứt lời, cô mới chợt phản ứng, thân thể hiện tại không phải của cô, thân thể của người mập, xác thực dễ dàng ngáy ngủ.
Cho dù Giang Từ nhìn không thấy, nhưng cô cảm giác lúc này mặt mình đã bốc cháy.
Giảm cân!
Nhất định phải giảm cân!
"Tối hôm qua, phải rất khuya tôi mới ngủ được, cho nên ngủ tương đối sâu."
Tô Duyệt nhìn giường lớn sau lưng một chút, phàn nàn: "Giang Từ, tôi muốn ngủ giường, ghế sô pha quá nhỏ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng giấc ngủ của tôi."
Trước khi xuyên đến, nệm mà cô ngủ thậm chí phải thuộc loại cao cấp nhất.
Dù ở bên ngoài quay phim, điều kiện mà khách sạn cô ở cũng rất tốt, có điểm nào giống như hiện tại, chỉ có thể uất nghẹn ngủ ở trên một cái sô pha.
Căn nhà nhỏ này chỉ có hai phòng ngủ, một phòng là phòng này của Giang Từ, còn lại chính là phòng của nhóc con Giang Hạo Diên.
Nguyên chủ chán ghét Giang Từ, từ sau khi nguyên chủ gả cho Giang Từ, hai người chưa từng ngủ chung giường.
Trong trí nhớ mà cô có, vào mùa đông, nguyên chủ ngủ ở trên ghế sô pha, lạnh gần chết.
Cô không muốn ngu xuẩn như vậy, có giường vừa lớn vừa thoải mái mà không nằm ngủ.
"Cô muốn lên giường của tôi?" Giang Từ đưa tay lên sờ qua băng gạc cầm máu trên mặt, nghe Tô Duyệt nói, anh nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt.
Dù da mặt Tô Duyệt màu đen, lúc này vẫn phải lộ ra sắc đỏ: "..."
Cô lại kìm chế hít sâu một hơi, giọng nói mềm nhẹ thì thầm, còn mang theo vài phần buồn bực: "Chúng ta là vợ chồng, giường này có một nửa là của tôi!"
Cái gì gọi là lên giường của anh!
Giang Từ thấp giọng xùy một tiếng: "Tùy cô, nhưng nếu cô gây ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi, tôi sẽ vứt cô xuống giường."
"Sẽ không, tư thế ngủ của tôi luôn rất tốt." Tô Duyệt chợt nghĩ đến ban nãy anh nói cô ngáy ngủ, mặt của cô lại đỏ lên: "Nếu anh lo lắng, chúng ta có thể phân chia ranh giới trên giường, hài lòng chưa?"
Giang Từ hừ lạnh hai tiếng, không trả lời thêm.
Hôm nay, người đưa bữa sáng tới là một cô giúp việc trẻ tuổi.
Người giúp việc cầm chiếc hộp đựng đầy đồ ăn sáng, cúi đầu, khiếp sợ e đi vào trong phòng: "Giang Từ thiếu gia, thiếu phu nhân, tôi đưa bữa sáng tới."
"Để trên bàn đi."
Tô Duyệt quan sát người giúp việc trẻ tuổi một chút, nhìn tay đối phương run nhẹ lên, đầu cúi thấp xuống như là hận không thể chui luôn xuống đất.
Tô Duyệt mấp máy môi, chậc, lại là một người sợ hãi Giang Từ.
Trải qua hai ngày nay ở chung, Tô Duyệt bởi vì ỷ vào bản thân biết lúc nào Giang Từ nổi giận, cảm giác sợ hãi của cô đối với anh đã tiêu tan hơn phân nửa, không còn quá sợ anh như thời điểm mới gặp.
Lúc này, Giang Hạo Diên ôm Rau Thơm đúng giờ xuất hiện trong phòng, Rau Thơm cũng không hề nhỏ, nhóc con ôm nó hiển nhiên rất phí sức.
Cậu bé loạng choạng đi đến bên người Giang Từ, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn anh, mắt to sáng ngời: "Ba ba, buổi sáng tốt lành."
"Ừ." Giang Từ gật nhẹ đầu, xem như đáp lại cậu bé.
"Ba ba, mặt của ba sao thế?" Giang Hạo Diên nhìn thấy miếng gạc cầm máu trên mặt Giang Từ, giọng nói bập bẹ mang theo chút lo lắng.
Trước kia cậu bé làm ngón tay bị thương từng dùng qua, biết đây là thứ này phải bị thương mới dùng tới.
"Xước một cái." Giang Từ không thèm để ý chút nào.
"Ba ba đau, Hạo Hạo phù phù cho ba." Dứt lời, nhóc con khẽ nhón mũi chân, muốn nhích lại gần thổi cho Giang Từ.
"Không cần, ăn bữa sáng đi." Giang Từ dù là ngồi, cũng rất cao lớn, nhóc con nho nhỏ một nhúm sao có thể với tới anh?
Trong mắt Giang Hạo Diên có chút mất mát, cậu bé gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí dành riêng cho mình: "Vâng."
Tô Duyệt để bát cháo ngô đã được múc đầy tới trước mặt Giang Hạo Diên, chủ động chào hỏi nhóc con: "Tiểu Hạo Hạo, chào buổi sáng."
Giang Hạo Diên nhìn thoáng qua Giang Từ, phát hiện ba ba không có biểu tình gì, cậu bé mới nhìn về phía Tô Duyệt, miệng nhỏ dẩu lên, bất đắc dĩ trả lời: "Chào buổi sáng."
Cậu bé là đứa trẻ ngoan lễ phép.
Tô Duyệt đặt một bát cháo ngô khác đến trước mặt Giang Từ.
Hương cháo thơm ngọt không ngừng theo hơi nóng tỏa ra, Giang Từ nhíu hàng mày, cất giọng lạnh lùng: "Bánh kem của tôi đâu?"
"Bánh kem gì cơ?" Nào có người sáng sớm đã ăn ngọt làm bữa sáng như vậy?
"Ba ba thích nhất là ăn bánh kem vị xoài." Khuôn mặt nhỏ của Giang Hạo Diên đầy vẻ nghiêm túc, giọng nói non nớt.
Hạo Hạo cũng thích.
Người giúp việc đứng ở một bên đầu tiên là sững sờ, sau đó bị dọa đến cơ thể run rẩy, cô ấy vậy mà...quên cầm theo bánh kem mà Giang Từ thiếu gia thích ăn nhất!
"Giang Từ thiếu gia, tôi, tôi quên cầm, bây giờ tôi lập tức đến phòng bếp bưng tới."
Hôm qua lúc quản gia phân phó cô ấy đưa bữa ăn tới căn nhà nhỏ bên này, đã giao cho cô ấy những đầu mục công việc phải chú ý.
Không nghĩ tới, hôm nay quá khẩn trương, vậy mà cô ấy quên mất phải bỏ cả bánh kem vào trong hộp.
Giang Từ môi mỏng khẽ cong, giống như cười mà không phải cười: "Quên cầm? Đầu của cô tại sao không quên mang?"
Người giúp việc trẻ tuổi bị dọa cho sắc mặt tái nhợt: "Giang Từ thiếu gia, đúng... Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ không quên."
"Tới chỗ quản gia nói rõ nguyên nhân, sau đó thu dọn đồ đạc cút đi." Giang Từ không lộ ra biểu tình gì đặc biệt, giọng nói thản nhiên.
"Thiếu gia?"
Người giúp việc không nghĩ tới bởi vì việc nhỏ như vậy, Giang Từ đã muốn sa thải mình, cô ấy hoảng hốt.
Dù sao cho dù là làm người giúp việc ở nhà họ Giang, tiền lương nhận được so với thu nhập ngoài kia cũng cao hơn tới mười lần.
Cô ấy hoàn toàn không muốn mất đi công việc này: "Giang Từ thiếu gia, van xin anh đừng sa thải tôi, là lỗi của tôi, bây giờ tôi lập tức bưng bánh kem tới..."
"Ồn ào, ra ngoài." Giang Từ nhíu mày, biểu tình bắt đầu không kiên nhẫn.
Người giúp việc há to miệng, nào còn dám nói thêm một chữ, cô ấy chùng vai xuống, mất mát lui ra ngoài.
"Chỉ bởi vì việc nhỏ như cô ấy quên đưa bánh kem, anh đã sa thải cô ấy?" Tô Duyệt nhìn về phía Giang Từ.
"Phạm sai lầm, phải gánh chịu trách nhiệm." Giang Từ khuấy thìa trong bát cháo ngô, đầy mặt ghét bỏ: "Cô ta đã thừa nhận mình sai lầm, cô đồng tình với cô ta?"
"Cô ấy quên cầm bánh kem mà ba ba thích ăn nhất, đây là không đúng." Giang Hạo Diên cũng lên tiếng.
Khuôn mặt nhỏ của cậu bé rất nghiêm túc, mày nhỏ nhíu chặt, đường nét non nớt mà tỏ ra hung dữ, biểu thị ba ba không được ăn bánh kem vị xoài, cậu bé rất tức giận.
Tô Duyệt mở miệng, lại phản bác không được.
...
Bên tòa biệt thự, phòng ngủ trên lầu hai có vị trí tốt nhất để nhìn thấy được phong cảnh của cả nhà họ Giang, diện tích của căn phòng cũng là lớn nhất tòa biệt thự.
"Thế nào? Không muốn để cho anh đi?" Thấy dáng vẻ ngẩn người của cô vợ nhỏ, trong mắt Giang Mộ Hàng tràn ra ý cười.
Khương Tuyền hồi phục tinh thần, khuôn mặt trắng tuyết của cô ta nóng lên, vội vàng phủ nhận: "Không phải."
Cô ta khẽ nhón chân, giúp Giang Mộ Hàng đeo cà vạt, dịu dàng nói: "Tháng sau là sinh nhật của anh, em đang suy nghĩ xem tặng cho anh lễ vật gì."
Giang Mộ Hàng cong khéo môi, khuôn mặt tuấn tú càng thêm hấp dẫn mê người: "Vậy anh sẽ đợi em cho anh một bất ngờ lớn."
Chờ Giang Mộ Hàng rời đi, Khương Tuyền mới đẩy mở cánh cửa kính hướng tới ban công, đi ra ngoài.
Ở vị trí này, cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng vườn hoa bên cạnh tòa nhà nhỏ kia, nơi mà người chồng kiếp trước, cô ta từng sống chung cả đời.
Vườn sau vốn dĩ nở đầy hoa tươi, hiện tại nền đất trở nên trơ trụi, trong không khí phảng phất cũng tản ra mùi tanh của bùn đất.
Mà hồi ức suốt kiếp trước của cô ta, giống hệt với mùi hương bùn đất này, khiến cô cực kỳ không thích!