"Sao vậy?" Ánh mắt của Tô Duyệt rất tốt, đứa trẻ là đơn thuần nhất, không giấu được chuyện gì.

Trong mắt nhóc con chứa sự sợ hãi, cô thấy rất rõ ràng.

"Không biết sao, ban nãy trong nhà vệ sinh lại có gián, tiểu thiếu gia bị dọa. Được rồi, tiểu thiếu gia, không sao, con gián đã bị tôi giẫm chết, cậu tranh thủ thời gian ăn cơm đi." Hà Hiểu Thấm dùng tay lơ đãng đẩy lưng Giang Hạo Diên.

Giang Hạo Diên cúi thấp đầu nhỏ, về lại chỗ ngồi.

"Con là con trai, không cần sợ gián, trực tiếp giẫm chết nó là được." Tô Duyệt duỗi tay đến phía đối diện muốn xoa đầu nhỏ của cậu bé, ngay giây sau, nhóc con vươn tay nhỏ đẩy tay cô ra.

Trong mắt Giang Hạo Diên có chán ghét, cũng có sợ hãi, mà cậu bé còn quá nhỏ, sợ hãi chiếm phần nhiều hơn, đôi mắt to thoáng cái đã phiếm hồng.

Tô Duyệt thu tay lại, cũng không tức giận, cô biết nhóc con chán ghét cô, muốn cải thiện tình hình không phải chuyện ngày một ngày hai.

"Buổi chiều dì bảo người quét dọn căn nhà một lần, con không cần sợ. Tôm này dì lột vỏ cho con rồi, ăn đi." Tô Duyệt đẩy bát nhỏ tới trước mặt Giang Hạo Diên.

Mắt to ẩm ướt của Giang Hạo Diên liếc nhìn cô một cái, xong cúi đầu không nói gì, tiếp tục ăn cơm, mà bát thịt tôm kia, cậu bé cũng không động vào.

"Con ở lại." Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông bỗng dưng vang lên.

Tô Duyệt nhìn sang, lời này của Giang Từ là nói với nhóc con sao.

Giang Hạo Diên nâng đầu nhỏ lên, mắt to đen nhánh hơi lóe sáng nhìn Giang Từ.

Tô Duyệt cho là hai cha con bọn họ muốn nói chuyện riêng, cô phân phó Hà Hiểu Thấm tranh thủ thời gian thu dọn bàn ra ngoài, mà cô, cũng có chuyện muốn làm.

Cửa phòng được đóng lại, bên trong phòng lần nữa khôi phục vẻ yên tĩnh, bởi vì rèm cửa bị Tô Duyệt kéo ra, trong không khí phảng phất hương vị của ánh nắng.

"Lại đây." Giang Từ ngồi trên ghế, dáng người anh cao lớn, dù là ngồi, cũng khiến người ta cảm thấy rất áp bách.

Nhóc con ở trên ghế hơi chút lề mề, sau đó nhảy xuống mặt đất, chân ngắn bước nhỏ tới bên cạnh Giang Từ, tay nhỏ mập mạp cẩn thận từng li từng tí lôi kéo góc áo Giang Từ.

"Ba ba." Cậu bé ngẩng đầu nhỏ lên, mắt to long lanh nước.

Giang Từ cúi đầu, một đôi mắt đen nhánh không có bất kỳ tiêu cự gì: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Giang Hạo Diên ngay cả chuột còn không sợ, sao có thể sợ gián?

"Ba ba..." Giang Hạo Diên nhíu chặt hàng mày nhỏ, miệng mấp máy, cậu bé không biết có thể nói cho ba ba hay không.

"Nói đi."

Nhóc con đâu biết nói dối, hiện tại ba ba hỏi cậu bé, Giang Hạo Diên dùng đôi mắt to cẩn thận từng li từng tí nhìn Giang Từ, giọng sữa non nớt đáp: "Hạo Hạo đau."

Lúc đầu, cậu bé muốn làm một người đàn ông dũng cảm, gắt gao kìm nén không khóc, nhưng đối mặt với ba ba mà mình thích nhất, nhóc con lập tức cảm thấy ủy khuất không chịu nổi.

Dù biết ba ba không nhìn thấy, cậu bé vẫn vén quần áo lên, chỉ chỉ vào dấu đỏ bị nhéo ở trên người: "Ba ba, Hạo Hạo đau."

Chân mày sắc bén của Giang Từ hơi nhíu: "Chỗ nào đau?"

"Bụng, chị vặn..." Mặc dù nhóc con chỉ mới ba tuổi, nhưng rất thông minh, trí nhớ cũng tốt.

Những gì mà Hà Hiểu Thấm làm với cậu bé, cậu bé bắt đầu thuật lại cho Giang Từ bằng giọng non nớt của mình.

Bên kia, sau khi Tô Duyệt rời khỏi căn nhà nhỏ, cô chạy tới biệt thự tìm ông cụ Giang.

"Cháu nói, muốn nhổ bỏ toàn bộ hoa ở sau vườn, chuyển thành trồng cây trúc ư?" Ông cụ Giang ngồi sau bàn đọc sách.

Tóc ông ta đã trắng xóa, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, lúc này, đôi mắt sáng bén của ông ta đang nhìn kỹ Tô Duyệt.

Đối với người cháu dâu này, ông ta không hài lòng, nếu không phải lúc trước bởi vì xảy ra sự tình xấu như vậy, nhà họ Tô lại gây áp lực, cô căn bản cũng không khả năng gả cho Giang Từ.

"Đúng vậy, ông nội, hoa kia quá thu hút muỗi, con muốn thay đổi sang trồng trúc, tạo một rừng trúc, ưu nhã hơn nhiều."

Chuyện Giang Từ dị ứng với phấn hoa, cô không tin ông cụ Giang không biết, nhưng ông ta biết, vẫn bỏ mặc cả vườn hoa tươi nở đầy, Tô Duyệt không thể không suy nghĩ nhiều.

Trong sách miêu tả ông cụ rất coi trọng nam chính, ngay cả  người cháu dâu là nữ chính cũng rất hài lòng.

Mà đối với Giang Từ luôn chỉ tĩnh dưỡng ở trong tòa nhà nhỏ, ông cụ Giang ngược lại không đề cập quá nhiều, dù sao ở trong sách, Giang Từ chỉ là một nam phụ pháo hôi.

"Ông nội Giang yên tâm, cháu sẽ để mấy công nhân làm nhỏ tiếng nhỏ một chút, không ảnh hưởng Giang Từ tĩnh dưỡng. Mà Giang Từ cả ngày chỉ ở trong phòng, cũng không thể xảy ra chuyện gì, kể cả cháu làm một rừng trúc, anh ấy cũng sẽ không có ý kiến."

Ông cụ Giang thu hồi lại ánh mắt sắc lạnh dò xét Tô Duyệt, trên mặt chợt nhiều thêm mấy phần ý cười hiền lành của một ông nội: "Nếu cháu thích, vậy phân phó quản gia sắp xếp người làm đi."

"Cảm ơn ông nội. Khi nào rừng trúc của cháu hoàn thiện, mời ông nội tới uống trà." Tô Duyệt mặt có thịt, tương đối tròn, hiện tại cười đến nheo cả mắt, thoạt nhìn có chút hiền lành.

Ông cụ Giang gật đầu cười: "Được."

Tô Duyệt vừa rời đi đã tìm tới quản gia, để ông ấy ngay hôm nay sắp xếp công nhân bắt đầu làm.

Sau khi mọi chuyện được phân phó xong, tâm tình của Tô Duyệt tương đối tốt.

Người đàn ông Giang Từ kia cả ngày chỉ có thể ở trong phòng, chắc chắn buồn bực hỏng người rồi.

Hiện tại cô hao tổn tâm sức quan tâm như thế, không mong anh nể mặt, chỉ hi vọng tâm tình của anh tốt một chút, về sau tức giận ít một chút, cô sẽ bớt phải chịu tội.

Nhưng mà, còn chưa đợi Tô Duyệt trở về căn nhà nhỏ, đầu của cô lại bắt đầu phát đau, tiếng chuông lần nữa vang lên.

"Giá trị tức giận: 40."

Tô Duyệt hít vào một ngụm khí lạnh vì đau, người đàn ông Giang Từ này, cô mới rời khỏi một lúc, là ai chọc anh tức giận?

Trong phòng, ánh nắng vụn vặt từ bên ngoài chiếu xuống mặt đất, nổi lên từng vòng từng vòng ánh sáng nhu hòa.

Mà lúc này, Hà Hiểu Thấm đang đứng ngay trước mặt Giang Từ, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, dù hai tay siết chặt cũng không ngăn được run rẩy.

Cô ta không nghĩ tới sẽ bị Giang Từ phát hiện .

Làm việc ở nhà họ Giang một đoạn thời gian dài như vậy, cô ta biết đứa con trai này Giang Từ không hề để ở trong lòng, có thể nói là nuôi thả.

Mà Tô Duyệt càng không cần phải nói nhiều, Tô Duyệt chán ghét Giang Hạo Diên muốn chết, đã mấy lần, cô ta còn nghe thấy Tô Duyệt mắng đứa con riêng này là con hoang.

Cho dù Tô Duyệt biết được chuyện này, đối phương đại khái sẽ khinh thường, rồi giả vờ như không biết.

Cho nên, cô ta mới không kiêng kị như vậy.

Đến cùng là sai ở chỗ nào? Sao Giang Từ lại phát hiện ra?

Hà Hiểu Thấm ngước mắt nhìn tới bên cạnh Giang Từ, Giang Hạo Diên đang nắm chặt vạt áo Giang Từ, thấy cô ta nhìn qua, cậu bé còn rụt người lại, nép sát vào Giang Từ.

"Giang Từ thiếu gia, tôi bị ép buộc."

Hà Hiểu Thấm biết đối mặt với Giang Từ, phủ nhận là không có ích lợi gì, dù sao đứa trẻ sẽ không nói dối.

Cô ta chỉ cần đổ hết trách nhiệm xuống đầu Tô Duyệt, dù sao chuyện Tô Duyệt không thích Giang Hạo Diên, toàn bộ nhà họ Giang đều biết.

"Tôi chỉ là nghe theo Tô Duyệt phu nhân phân phó, nếu tôi không làm theo lời cô ấy, cô ấy sẽ sa thải tôi."

Cô ta vừa dứt, Tô Duyệt vừa vặn đi vào trong phòng.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Giọng nói của Tô Duyệt có chút sốt ruột, đầu cô đau chết rồi.

Hà Hiểu Thấm không nghĩ tới Tô Duyệt vừa vặn xuất hiện, sắc mặt cô ta thay đổi rất lớn, cũng may Giang Từ mù lòa, căn bản không nhìn thấy.

"Thiếu phu nhân, chuyện mà cô phân phó cho tôi...bị Giang Từ thiếu gia phát hiện, van xin cô, đừng bảo tôi làm chuyện như vậy nữa, dù cô sa thải tôi, tôi cũng chấp nhận." Hà Hiểu Thấm đánh đòn phủ đầu.

"Tôi phân phó cô chuyện gì?" Tô Duyệt khẽ nheo mắt lại, dò xét biểu tình khó coi của Hà Hiểu Thấm.

"Cô nói tiểu thiếu gia không ngoan, bảo tôi trừng phạt tiểu thiếu gia."

"Tôi bảo cô trừng phạt Tiểu Hạo Hạo ư?" Tô Duyệt lúc này mới thấy Giang Hạo Diên sợ hãi trốn sau lưng Giang Từ, chỉ lộ ra nửa cơ thể nhỏ mập mạp.

Tô Duyệt đại khái đã biết xảy ra chuyện gì, xem ra là nhóc con gặp chuyện, Giang Từ tức giận.

"Cô ta đánh con rồi?" Tô Duyệt trực tiếp hỏi Giang Hạo Diên.

Khuôn mặt trắng trẻo của Giang Hạo Diên nhăn nhó, chân mày nhỏ nhíu chặt, cậu bé túm lấy vạt áo Giang Từ, mắng Tô Duyệt bằng giọng sữa: "Người phụ nữ xấu xa."

Ba ba đang ở đây, Hạo Hạo không sợ cô.

"Cô phạt đứa bé như thế nào?" Tô Duyệt quay sang nhìn Hà Hiểu Thấm, giọng nói mềm mại êm tai mang theo chút lạnh lùng.

Thế này không đúng, Hà Hiểu Thấm nhìn một chút Giang Từ mặt không biểu tình, hai mắt đen thẫm, lại nhìn sang Tô Duyệt vừa chất vấn mình, không phải cô nên ngay lập tức biện giải cho bản thân sao?

"Cô ta nhéo Hạo Hạo." Giang Hạo Diên bập bẹ nói, dứt lời, cậu bé còn cố ý ưỡn bụng nhỏ của bé ra, biểu thị bụng nhỏ của bé bị nhéo.

"Cô nhéo đứa nhỏ ư?"

Trước kia Tô Duyệt cũng đọc qua tin tức, từng có người đưa tin, một bảo mẫu bởi vì bất mãn với chủ thuê, phát tiết oán khí lên người con của của thuê, vụng trộm ngược đãi đứa nhỏ.

Cô không nghĩ tới, dạng chuyện này sẽ phát sinh ngay bên cạnh mình.

"Cô thật ác độc. Cô hẳn là bất mãn với tôi, cho nên muốn nói xấu tôi?" Hai mắt Tô Duyệt trở nên sắc bén, lạnh giọng nói: "Giữa người lớn với nhau sử dụng thủ đoạn để đạt được mục đích, tôi cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao ai cũng có dã tâm của mình. Nhưng nếu dùng thủ đoạn lên người đứa trẻ vô tội..."

Càng nói, giọng của cô càng có cảm giác nguy hiểm: "Đó chính là cầm thú."

"Tôi chỉ là nghe theo cô phân phó." Hà Hiểu Thấm trở nên hốt hoảng, tay không tự chủ được siết chặt.

Cô ta cảm thấy Tô Duyệt ở trước mặt đã thay đổi, rõ ràng trước kia, cô vừa ngốc nghếch vừa không có đầu óc, gặp chuyện sẽ chỉ biết kêu to gọi nhỏ, chưa từng giống như bây giờ, sẽ trấn định chất vấn người khác.

Tô Duyệt là ai chứ, gương mặt nổi bật trong vòng giải trí, có tranh đấu và tâm cơ gì mà chưa từng được chứng kiến?

Dạng nói xấu giá họa này của Hà Hiểu Thấm, cô căn bản không thèm để vào mắt: "Giang Từ, chuyện này, tôi cũng không biết, trước kia tôi không thích Tiểu Hạo Hạo, nhưng tôi còn chưa đến mức tức giận lên một đứa bé, trái tim của tôi vẫn chưa ác độc đến mức như vậy."

"Lại nói, nếu tôi thật muốn giở thủ đoạn gì, cũng không thể nào phân phó một người có ý kiến với tôi tiến hành." Tô Duyệt không biết liệu Giang Từ có tin tưởng cô hay không, nhưng tóm lại cô muốn giải thích.

"Chuyện này, tôi sẽ xử lý." Một hồi lâu, Giang Từ mới chậm rãi mở miệng.

Có ý tứ gì? Đây là tin tưởng cô, hay chưa tin đây?

"Thiếu gia, thật sự là thiếu phu nhân phân phó tôi..."

Giang Từ không thay đổi sắc mặt, căn bản không thèm để ý.

Hà Hiểu Thấm trong lòng hốt hoảng, cả người ngày càng rét lạnh, giọng nói cũng run rẩy: "Tôi sai rồi, là thiếu phu nhân, thật sự là thiếu phu nhân..."

Vốn dĩ trong lòng cô ta còn âm thầm vui sướng, tự cho là có thể phát tiết oán khí, đồng thời có thể hãm hại Tô Duyệt.

Cô ta không hiểu, sao chuyện này đột nhiên bị vạch trần?

Hiện tại cô ta khủng hoảng vô cùng.

Chỉ thấy Giang Từ gọi điện thoại, không bao lâu, mấy người mặc đồ màu đen xuất hiện, Hà Hiểu Thấm còn muốn giải thích, lại bị che miệng trực tiếp lôi đi.

Tô Duyệt ngẩn ra một chút, trong lòng chợt cảm thấy hài lòng, cho nên, anh đây là tin tưởng cô?

Người đàn ông Giang Từ này, vẫn rất đáng tin cậy, tối thiểu sẽ không bởi vì mấy câu của người khác mà chất vấn nhân phẩm của cô.

"Ba ba."

Giang Hạo Diên thấy Hà Hiểu Thấm bị người bắt đi, ngũ quan xinh xắn của cậu bé đều nhăn lại rồi, bộ dáng nho nhỏ làm vẻ lo lắng lắm: "Cô ta không thể đi, sẽ không có người chăm sóc ba ba."

"Ta không cần người chăm sóc." Giang Từ cúi đầu, hơi nghiêng mặt về phía Giang Hạo Diên.

Đôi mắt to của nhóc con tròn xoe, hai lông mày mờ nhạt gắt gao nhíu chặt.

Cậu bé biết ba ba không nhìn thấy, cần người khác giúp chuẩn bị nước uống, giúp chuẩn bị nước tắm, giúp dọn dẹp phòng ngủ...

Hạo Hạo cũng muốn chăm sóc ba ba, nhưng cậu bé quá nhỏ.

Cơn đau đầu còn chưa chịu dừng, tiếng chuông vẫn đang quanh quẩn trong đầu, Tô Duyệt biết Giang Từ chưa hết tức giận.

Cô đi qua, nửa ngồi xuống trước mặt Giang Hạo Diên, duỗi tay xoa đầu cậu bé: "Bụng nhỏ của con bị nhéo? Dì xem một chút."

Giang Hạo Diên lập tức dùng tay nhỏ nắm chặt gấu áo của mình, trong mắt to có sợ hãi, cũng có chút ngượng ngùng, giọng nhỏ xíu đáng yêu: "Bụng của con trai không thể bị nhìn."

Tô Duyệt dở khóc dở cười, nhẹ giọng dụ dỗ: "Dì xem một chút muốn, giúp con thoa thuốc được không?"

Cô duỗi tay kéo quần áo của nhóc con.

Giang Hạo Diên nhỏ bé sao có thể giãy dụa được, Tô Duyệt vén của cậu bé lên, lộ ra phần bụng trắng nõn, mềm mại, mũm mĩm, bên eo có vài vết hồng hồng, hẳn là bị nhéo chưa lâu, chưa bị chuyển thành xanh tím.

Giang Hạo Diên không hài lòng, cậu bé dẩu miệng nhỏ, trong đôi mắt to tất cả đều là kháng cự dành cho Tô Duyệt.

"Không có việc gì." Tô Duyệt kéo áo cậu bé xuống: "Ba ba của con sẽ không không có người chăm sóc."

Mắt to đen láy của Giang Hạo Diên trợn tròn đầy khó hiểu.

Tô Duyệt nhìn về phía Giang Từ: "Dì là vợ của anh ấy, dì sẽ chăm sóc anh ấy."

"Giá trị tức giận: 0." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play