Chờ Tô Nhiễm Nhiễm thay xong quần áo, giày vò tới lui ra khỏi nhà tắm, người đàn ông chẻ củi bên ngoài đã sớm không thấy bóng dáng.
Mà số củi vừa chẻ xong đại khái đã được dọn về phòng bếp, sân cũng được thu dọn rất sạch sẽ.
Không nhìn thấy người, Tô Nhiễm Nhiễm không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là nhớ tới một màn ban nãy, cô vẫn có chút không được tự nhiên.
Kỳ thật mảnh vải dệt nhỏ đó ở đời sau cũng chỉ là kiểu dáng tam giác bình thường nhất, nhưng đặt ở niên đại này lại có vẻ có chút quá mỏng manh.
Đặc biệt là đường viên ren kia, càng khiến người ta phải đỏ mặt không thôi.
Làn da của Tô Nhiễm Nhiễm quá mức mềm yếu, nhưng ở niên đại này vải dệt phần lớn có chút thô ráp.
Bởi vậy, nội y của cô đều được mẹ cô đặc biệt mua về từ cửa hàng hữu nghị.
Chỉ là bộ nội y đó từ sau khi Tô Nhiễm Nhiễm xuống nông thôn vẫn chưa từng mặc lại, vẫn luôn cất ở trong ngăn tủ.
Nào biết vậy mà bị anh lấy ra được?
Tuy rằng giữa hai người, chuyện gì nên phát sinh đều đã phát sinh, nhưng đối với Tô Nhiễm Nhiễm mà nói thì đã xa cách tới vài chục năm rồi.
Đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, cô vẫn có chút ngượng ngùng.
Tay vỗ vỗ mặt, Tô Nhiễm Nhiễm áp xuống hơi nóng trên mặt, lúc này mới đi về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp, lửa trên bệ bếp vẫn đang cháy đỏ, mà người nọ lại không biết đi nơi nào rồi.
Trên bàn đặt bát cháo vừa rồi Thẩm Hạ mang vào nhà.
Dừng một chút, Tô Nhiễm Nhiễm đi đến bàn ăn, kéo ghế bàn bếp dài ra, ngồi xuống.
Ghế bếp vừa dài vừa cứng, ngồi không thoải mái như ghế tựa lưng của đời sau, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm lại có chút hoài niệm.
Bưng bát cháo trên bàn lên, cô uống một ngụm.
Dạ dày của Tô Nhiễm Nhiễm kêu gào một buổi sáng, lúc này mới được làm dịu xuống.
Uống cháo xong, đầu của Tô Nhiễm Nhiễm mới giống như một lần nữa hoạt động trở lại, bắt đầu làm việc.
Lúc này cô cũng mới nhớ tới, kỳ nghỉ của Thẩm Hạ chỉ còn lại không đến một tháng.
Đời trước bởi vì sợ hãi, cô hận không thể để anh nhanh nhanh quay về quân đội, sao có thể chấp nhận theo quân?
Cuối cùng còn đi tới một bước ly hôn kia, vậy càng không thể gửi báo cáo xin theo quân.
Hơn nữa, báo cáo theo quân cũng không phải nhanh như vậy đã được phản hồi chấp thuận.
Tưởng tượng tới việc bản thân rất nhanh lại sắp phải xa cách người nọ tối thiểu nửa năm, lồng ngực Tô Nhiễm Nhiễm tựa như bị nhét một cục bông.
“Làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?”
Thẩm Hạ mới vừa gánh nước trở về, đã nhìn thấy dáng vẻ cô nhăn chân mày.
Nghe người đàn ông nói lời quan tâm, đáy lòng Tô Nhiễm Nhiễm ấm áp, hai mắt lại nhịn không được mà dâng lên từng hồi chua xót.
Mà trở thành quân tẩu chưa bao giờ là một chuyện đơn giản, cô biết bản thân không thể tùy hứng.
Áp xuống tăm tối nơi đáy mắt, cô lắc đầu nói: “Lát nữa anh có thời gian không? Em muốn đi huyện thành một chuyến.”
Rõ ràng chỉ là những câu từ bình thường nhất giữa những đôi vợ chồng, nhưng Thẩm Hạ lại theo bản năng mà hô hấp cứng lại.
Bắt gặp đôi mắt tựa như thẹn thùng lại tựa như thấp thỏm của cô gái, anh lại có một loại cảm giác hoảng hốt, không chân thật.
Bởi vì trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ sẽ đưa ra yêu cầu gì với anh.
Trong lòng Thẩm Hạ biết rõ, cô sợ anh, thậm chí ước gì anh sớm trở về quân đội.
Nhưng hiện tại, cô vậy mà hỏi anh có thời gian cùng cô đi huyện thành hay không?
“Có thời gian, anh đi dắt xe đạp.” Thẩm Hạ nói, giọng nói không tự giác mà hạ thấp vài phần.
Bộ dáng đó giống như là sợ dọa đến cô, khiến cô đổi ý.
Tô Nhiễm Nhiễm:……
Biết bản thân trước kia đối với anh xác thực không giống một người vợ, Tô Nhiễm Nhiễm có chút không được tự nhiên.
Nhìn vẻ áy náy trên mặt cô, trong lòng Thẩm Hạ phức tạp không thể diễn tả.
Có vui mừng, cũng có chua xót.
Tuy rằng không biết vì sao cô thay đổi suy nghĩ, nhưng việc cô thay đổi đối với anh mà nói, giống hệt như một giấc mơ.
Thẩm Hạ không dám xa cầu nhiều thêm.
“Em muốn mang gì theo? Anh đi lấy.”
Ở trong lòng Thẩm Hạ, Tô Nhiễm Nhiễm vừa mỏng manh vừa yếu ớt, là một cô gái nhỏ cần anh chăm sóc mọi lúc mọi nơi.
Chỉ là bởi vì trước kia cô kháng cự, anh mới không dám tiến tới quá gần.
Nhưng một khi cô đã mở miệng, anh liền có chút khống chế không được xúc động muốn chăm sóc cô.
Tô Nhiễm Nhiễm:……
Đời trước cô rốt cuộc đã bị ma quỷ gì ám ảnh, người đàn ông nâng niu cô tận xương tủy như vậy lại bỏ rơi không cần, một mực đòi chết đòi sống phải trở về thành phố?
Lại lần nữa áp xuống đau lòng nơi đáy mắt, cô lắc lắc đầu: “Không cần mang theo gì, em đi gọi điện thoại.”
Lời này vừa được nói ra, ánh mắt Thẩm Hạ chợt ngưng trọng, hai tay rũ ở bên người cũng trở nên có chút cứng đờ.
Người có thể khiến cô gọi điện thoại về, ngoại trừ mẹ của cô, Thẩm Hạ không thể nghĩ ra được còn có ai.
Mà cô huyên náo phải trở về thành phố, cũng là bởi vì một phong thư từ mẹ của cô.
Cảm giác được không khí quanh người đàn ông bất thình lình lạnh xuống, đáy lòng Tô Nhiễm Nhiễm căng thẳng.
Liệu có phải anh đang hiểu lầm gì không?
Nhưng ngay lúc cô muốn mở miệng giải thích, lại nhìn thấy Thẩm Hạ gật đầu.
“Được.”
Dứt lời, anh xoay người đi về phía nhà kho nhỏ trong sân.
Nhìn theo bóng lưng của anh, lời giải thích kia đã tới bên miệng Tô Nhiễm Nhiễm chỉ có thể nuốt xuống.
Đối với cô mà nói, Thẩm Hạ là người đã tồn tại trong lòng cô suốt mấy chục năm.
Nhưng đối với Thẩm Hạ mà nói, một ngày trước cô còn đang náo loạn muốn ly hôn.
Những khúc mắc ở giữa, cũng không phải chỉ bằng đôi ba câu là có thể hóa giải ngay được.
Thở dài một hơi, Tô Nhiễm Nhiễm xoay người về phòng lấy túi xách.
Đây là chiếc xe đạp duy nhất của nhà họ Thẩm, cũng là chiếc xe do Thẩm Hạ mua về khi kết hôn.
Sau khi Thẩm Hạ về quân đội, xe cứ vẫn luôn được dựng trong nhà kho nhỏ đó, Tô Nhiễm Nhiễm chưa từng dùng qua một lần nào, nhưng kỳ quái chính là, người khác ở nhà họ Thẩm cũng không dùng.
Người chị dâu hai Cao Phương Hà luôn thích chiếm tiện nghi nhất, cũng chỉ nói miệng cho đỡ ghiền mà thôi, chưa từng thật sự chạm vào chiếc xe đạp này.
Bởi vậy, xe đạp bị cất kho một năm đã phủ đầy tro bụi.
Thẩm Hạ tìm tới một tấm giẻ lau, trong ngoài lau sạch sẽ một lần.
Đặc biệt là ghế sau, càng là lau chùi đến sáng loáng mới thôi.
Nhưng đừng thấy anh lau chùi cẩn thận như vậy, trên thực tế cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Làm việc vừa nhanh vừa hiệu quả.
Không hổ là quân nhân.
Đời trước, Tô Nhiễm Nhiễm quá mức nhớ mong Thẩm Hạ, mấy chục năm sau, cô giống như bị ma quỷ xui khiến mà đi thu thập toàn bộ kỷ vật liên quan tới anh.
Cũng bởi vậy, cô dần dần hiểu biết rất sâu về người đàn ông kỷ luật quân đội nghiêm minh này.
Mà càng hiểu biết, cô càng thêm hối hận.
Đồng thời cũng càng thêm mê luyến người đàn ông mà trước đó, cô chưa từng nghiêm túc tìm hiểu.
“Lên xe.”
Thẩm Hạ đã lau khô xe đạp, chân dài nhẹ nhàng vượt qua thanh chắn của xe, anh ngồi thẳng lưng ở vị trí phía trước, nói với cô.
Lúc này đã hơn chín giờ, ánh mặt trời xuyên qua mái nhà chiếu vào sân vườn, nhàn nhã phủ lên bóng dáng cao lớn kia.
Chiếu ra đường cong rõ nét của người đàn ông, sườn mặt càng toát ra vẻ cương nghị tuấn lãng.
Không thể không nói, dáng người của Thẩm Hạ cực kỳ xuất sắc, cao lớn thẳng tắp, vai rộng chân dài, cơ bắp trên người cứng rắn mà không quá mức, mặc dù dưới lớp áo sơ mi bị ẩn giấu vài phần, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm giác được sức mạnh không tầm thường.
Nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông dưới ánh mặt trời, Tô Nhiễm Nhiễm nhất thời có chút không dời được tầm mắt.
“Nhiễm Nhiễm?”
Nghe thấy giọng nói có chút nghi hoặc của người đàn ông, Tô Nhiễm Nhiễm lúc này mới phục hồi tinh thần.
Ý thức được bản thân vậy mà nhìn người nọ tới mê mẩn, trên mặt cô không khỏi nóng bừng.
“Tới đây.”
Ý thức tỉnh táo lại, cô cầm lấy túi xách, dừng một chút mới nhấc chân đi về phía anh.
Trên xe đạp, Thẩm Hạ thoạt nhìn có vẻ như bình tĩnh thong dong, nhưng ở nơi mà không ai chú ý tới, tay anh rũ ở bên người đã có chút căng chặt.
Mãi đến khi bóng dáng mảnh mai kia ngồi lên xe, Thẩm Hạ mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã thấm ướt.
Cảm giác được trọng lượng rất nhẹ ở trên ghế phía sau, đáy lòng Thẩm Hạ tựa như bị lông chim cọ qua, ngứa ngáy bứt rứt.
Ngoại trừ ngày kết hôn, đây là lần thứ hai cô ngồi xe của anh.
“Ngồi xong rồi?”
Nắm lấy tay vịn, Thẩm Hạ bình tĩnh hỏi.
Trên ghế sau xe, nhiệt độ trên mặt Tô Nhiễm Nhiễm vẫn chưa hề tiêu tán, nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô lấy lại bình tĩnh, đáp lời: “Xong rồi.”
Nói xong, cô duỗi tay, nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo của người đàn ông.
Giây tiếp theo, cơ bắp nơi đầu ngón tay cách một lớp áo sơ mi mỏng chớp mắt trở nên căng chặt, trái tim của Tô Nhiễm Nhiễm cũng không khỏi đập lỡ một nhịp.