Xe đạp chậm rãi lăn bánh ở trên đường.
Đại đội Thủy Kiều là một thôn núi nhỏ, núi xung quanh trùng điệp mà đất bằng thiếu thốn, địa hình dọc theo đường đi đều tình trạng gồ ghề lồi lõm, thật sự không dễ đi.
Lúc trước khi Tô Nhiễm Nhiễm mới xuống nông thôn, thiếu chút đã bị máy kéo xóc nảy tới nôn ra mật.
Cho dù trôi qua vài chục năm, ký ức về loại tư vị khó chịu đó cũng không sợ bị mờ nhạt đi.
Nhưng hôm nay ngồi trên xe đạp, lại vững vàng ngoài dự đoán.
Cũng không biết anh như thế nào mà làm được?
Một tay Tô Nhiễm Nhiễm giữa chặt đệm ngồi, một tay khác gắt gao túm lấy vạt áo của người đàn ông, ánh mắt vừa tò mò vừa hoài niệm đánh giá phong cảnh ven đường.
Làn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, còn mang theo chút hơi thở mát lạnh nam tính quét tới người cô.
Rõ ràng đời trước còn sợ hãi vô cùng, nhưng giờ phút này ngửi được mùi hương của anh, cô thật vất vả mới bình tĩnh lại được nhịp tim đập, nhưng vẫn không khỏi lỡ mất một nhịp.
Chỉ là rốt cuộc xa cách vài chục năm rồi, cho dù đáy lòng Tô Nhiễm Nhiễm kích động, nhưng trên mặt cô vẫn không giấu được nét mới lạ cùng chần chừ.
Từ đại đội Thủy Kiều tới huyện thành cách nhau mười mấy cây, cũng không xe đạp đã đi được bao lâu, lúc này chân mày Tô Nhiễm Nhiễm nhịn không được mà khẽ nhíu.
Một lần nữa thật cẩn thận điều chỉnh dáng ngồi, bỗng dưng, xe đạp “két” một tiếng, ngừng lại.
Tô Nhiễm Nhiễm chớp chớp mắt, có chút kỳ quái hỏi: “Sao lại dừng xe?”
“Mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát.” Thẩm Hạ dùng chân chống xe đạp, quay đầu lại nói với cô.
Nghe vậy, Tô Nhiễm Nhiễm lặng lẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hóa ra xe đạp cũng ngồi không quá thoải mái như vậy, rõ ràng anh đã đạp xe rất ổn định, nhưng cô vẫn bị cộm đến đau nhức.
Cô vịn tay chống xuống ghế sau xe đẹp, thật cẩn thận chống đỡ cơ thể chuẩn bị xuống xe, dù vậy vẫn không biết đã đụng vào chỗ nào, Tô Nhiễm Nhiễm nhịn không được hít vào một hơi.
“Cẩn thận.” Bỗng dưng, một bàn tay lớn duỗi tới đỡ lấy cô, Tô Nhiễm Nhiễm nghe ra trong giọng nói của Thẩm Hạ có chút căng thẳng.
Cảm giác được nhiệt độ từ bàn tay của người đàn ông, trái tim của Tô Nhiễm Nhiễm vốn đã lung tung rối loạn, lúc này càng thêm không chịu khống chế.
“Cảm, cảm ơn.” Mi mắt rũ xuống, Tô Nhiễm Nhiễm có chút không được tự nhiên nói.
Trên mặt cô lại không có nét sợ hãi giống như trước giờ, ngược lại có một loại yêu kiều thẹn thùng.
Ánh mắt Thẩm Hạ hơi khựng lại, ngay sau đó mới thật cẩn thận đỡ cô xuống khỏi xe.
Chờ sau khi xác định cô đã đứng vững, anh mới buông ra tay.
Chân đứng vững trên mặt đất, Tô Nhiễm Nhiễm tuy rằng vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng ít nhất so với ngồi trên xe đạp đã thoải mái hơn nhiều.
“Còn bao xa nữa?” Không nhịn được, Tô Nhiễm Nhiễm vẫn buột miệng hỏi.
Tuy rằng cô còn ký ức từng đi tới huyện thành, nhưng số lần cũng không nhiều, cô không nhớ được rõ ràng.
“Còn một nửa đường.”
Tô Nhiễm Nhiễm:...
Nhìn bộ dáng cô có vẻ rất khó chịu, Thẩm Hạ không khỏi hơi nhăn chân mày.
“Em cứ ở đây nghỉ ngơi, anh đi rất nhanh sẽ quay lại, có việc thì gọi anh một tiếng.”
“Vâng.” Tô Nhiễm Nhiễm không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.
Nhìn theo bóng dáng người đàn ông đi tới chỗ mấy gốc cây, Tô Nhiễm Nhiễm lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Lấy ra bình nước đặt ở trong rổ xe đạp, cô uống một ngụm nước.
Dòng nước mát lạnh dễ chịu đổ xuống cổ họng khô cạn, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đang lúc chuẩn bị uống thêm, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, Tô Nhiễm Nhiễm lặng lẽ từ trong không gian lấy ra một giọt nước suối, hòa vào bình nước.
Đợi giọt nước suối hòa vào nước trong bình, cô còn có chút chột dạ mà lắc lắc, nước bị dao động như sắp trào khỏi bình.
Sau khi lắc bình vài lần, Tô Nhiễm Nhiễm lại tò mò đưa miệng bình nước tới bên mũi, thăm dò ngửi ngửi.
Phát hiện bình nước không xuất hiện mùi hương kỳ quá gì, cô lại đưa tới miệng uống thêm mấy ngụm.
Theo vài tiếng ừng ực, dòng nước ngọt lành xuôi theo cổ họng chảy vào trong thân thể.
Chất lỏng kia mát lạnh, phảng phất như ở bên trong xuôi theo dòng máu, chậm rãi chảy về khắp người, đi đến nơi nào cơ thể, dù không khoẻ cũng đều trở nên nhẹ nhõm, dưới hông vừa rồi còn đau nhức lúc này cũng giảm bớt rất nhiều.
Tô Nhiễm Nhiễm:…
Cho nên đây là nước thần tiên gì sao?
Không gian này thật sự quá thần kỳ, thần kỳ đến mức cô nhịn không được mà tự hoài nghi bản thân thật là đã sống lại sao?
Hay chỉ đang nằm mơ?
Nhưng vấn đề này đại khái không có biện pháp giải thích.
Tô Nhiễm Nhiễm cũng không tự tìm phiền não cho mình, cô cất lại bình nước sang một bên.
Cho dù là nằm mơ, vậy cũng tốt, ít nhất trong giấc mơ này cô được gặp lại anh.
Chờ Tô Nhiễm Nhiễm đã uống thêm mấy ngụm nước, Thẩm Hạ rốt cuộc ra khỏi mấy gốc cây, trong tay còn cầm theo một tấm ván gỗ không biết kiếm được như thế nào.
Tô Nhiễm Nhiễm có chút tò mò bước về phía trước, liền nhìn thấy anh dùng dây cỏ cột chặt tấm ván gỗ trên ghế ngồi sau của xe đẹp.
Nhìn dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa tỉ mỉ của anh, đáy lòng Tô Nhiễm Nhiễm mềm thành một vũng nước.
Chút mới lạ hay do dù trước đó cứ như vậy mà biến mất không còn một chút.
Nếu không phải đặt cô ở đầu quả tim, sao có thể ở khắp nơi vì cô mà suy xét?
Chờ anh rốt cuộc cột xong tấm ván gỗ, Tô Nhiễm Nhiễm đưa bình nước trên tay cho anh: “Uống một ngụm nước đi.”
Nhìn bình nước được đưa tới trước mặt, Thẩm Hạ hơi chút sững sờ: “Được.”
Dừng một chút, anh mới duỗi tay nhận lấy bình nước.
Vào lúc anh chuẩn bị uống nước vào miệng, một lần nữa anh hơi khựng lại.
Sau khi xác định nước trong bình chỉ còn lại một nửa, đáy lòng Thẩm Hạ lập tức ngăn không được mà trào lên một trận sung sướng.
Không chần chừ thêm nữa, anh đưa bình nước tới bên miệng, ừng ực uống xuống.
Tô Nhiễm Nhiễm cầm nắp bình trên tay, ánh mắt nhìn anh có chút căng thẳng.
Liệu anh có phát hiện nước này có điểm khác thường không?
Tô Nhiễm Nhiễm không biết vì sao bản thân lại làm như vậy, nhưng cô cũng không có cảm giác hối hận.
Chỉ là cứ nhìn nhìn như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Đường cằm của người đàn ông sắc bén rõ ràng, yết hầu lăn lộn trên cổ thon dài, theo động tác uống nước của anh mà không ngừng chuyển động lên xuống.
Chỉ là bằng một động tác uống nước, trong đầu Tô Nhiễm Nhiễm lại bất chợt hiện ra một tính từ miêu tả.
Gợi cảm.
Nước này ngọt lành ngoài dự đoán, khiến Thẩm Hạ thiếu chút không khống chế được mà một ngụm uống hết sạch.
Nhưng sau cùng anh vẫn áp chế được, uống thêm một ngụm rồi buông bình nước xuống.
Đang chuẩn bị trả lại bình nước cho cô, anh lại phát hiện gương mặt cô hồng hồng, tầm mắt nhìn chằm chằm vào...yếu hầu của anh?
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng muốn nhìn mà không dám của cô, Thẩm Hạ rốt cuộc nhịn không được mà khẽ cong khóe môi.
“Nhiễm Nhiễm.”
“Hả?” Tô Nhiễm Nhiễm chớp chớp mắt, dường như vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần
“Cầm bình nước.” Chung quy vẫn là sợ dọa cô sợ, Thẩm Hạ hạ thật thấp giọng nói, không dám có động tác gì khác.
Nghe vậy, Tô Nhiễm Nhiễm lúc này mới lấy lại được tinh thần, bắt gặp đôi mắt mang theo ý cười của người đàn ông, trên mặt cô không khỏi nóng lên.
Không dám nhìn nhiều thêm, cô duỗi tay nhận lấy bình nước.
Nhưng lúc cầm bình nước về tay, cô bỗng dưng lại nghĩ tới gì đó, thăm dò hỏi: “Anh thấy nước này thế nào?”
Uống vào liệu có giống với cô, khắp người đều như có dòng điện chạy dọc khắp thân thể?
“Rất ngọt.”
Nghe được lời này, gương mặt Tô Nhiễm Nhiễm bất chợt nóng bừng một cách khó hiểu.
Rõ ràng cô đang nói tới nước, nhưng câu trả lời của anh lại giống như đang ám chỉ điều gì khác.
Chỉ là biểu tình trên mặt người đàn ông quá mức đứng đắn, căn bản nhìn không ra chút khác thường gì.
Trong lúc nhất thời, Tô Nhiễm Nhiễm lại có một loại ảo giác bản thân dường như cũng rất tham luyến sắc đẹp.
Khẽ mím môi, cô không dám tiếp tục nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, xoay người đi tới chỗ xe đạp.
Phía sau, ánh mắt của Thẩm Hạ ánh mắt chợt nóng bỏng như muốn đốt người.