Các đội sản xuất hầu như đều giống nhau, vào đầu tháng bảy sẽ bắt đầu thu hoạch lúa gạo.

Ở đời trước, Lý Tuyết Thu rõ ràng biết đội sản xuất rất nhanh sẽ gặp phải một trận mưa lũ lớn bất ngờ.

Nhưng cô ta cũng không có ý định thuyết phục đại đội trưởng, nên thu hoạch vụ mùa sớm hơn.

Ngược lại, vào lúc toàn bộ lúa gạo đều đã bị úng nước, người của đội khóc lóc thảm thiết, cô ta lại bày ra dáng vẻ như chúa cứu thế, nói rằng phát hiện được kho thóc của địa chủ cũ trước kia.

Thấy cô ta vậy mà tìm ra được nhiều lương thực như vậy, người cả đội đều kích động điên rồi.

Thế nhưng, những nhà được gọi là địa chủ vào hai mươi mấy năm trước đều đã bị lục soát sạch sẽ, nếu thật sự có một kho lương thực lớn như vậy sẽ có thể tránh thoát khỏi tầm mắt của mọi người hay sao?

Thêm nữa, là loại lương thực gì mà hơn hai mươi mấy năm mà không bị hỏng?

Nhưng nhóm xã viên đã rơi vào tuyệt cảnh, nào quản được nhiều như thế, bọn họ chỉ biết rằng Lý Tuyết Thu tìm được lương thực, mạng của bọn họ được cứu rồi!

Ân tình lớn bằng trời như vậy, bọn họ cung phụng cô ta lên tận đầu còn không kịp, sao có thể hoài nghi cô ta cho được?

Hồi tưởng về những sự tình ly kỳ ở đời trước ấy, Tô Nhiễm Nhiễm có một loại cảm giác, cho dù Lý Tuyết Thu có làm ra loại chuyện thái quá tới mức nào, người khác cũng sẽ làm như không nhìn thấy.

Vừa nghĩ tới đây, Tô Nhiễm Nhiễm có chút thất thần, tay lơ đãng mở ra tủ quần áo để tìm quần áo.

Trên thực tế, cũng không có gì nhiều để phải lục tìm, niên đại này chung quy luôn thiếu thốn vật tư.

Kể cả bản thân cô là người đến từ thành phố, cũng chỉ có được mấy bộ quần áo mà thôi.

Tô Nhiễm Nhiễm mới vừa lấy được một bộ quần áo ở trên cùng, đã nghe thấy tiếng đập cửa truyền đến từ bên ngoài.

“Nước đã được mang vào phòng tắm rồi.”

Nghe vậy, Tô Nhiễm Nhiễm vội vàng đáp một câu, tùy tay đóng cửa tủ quần áo lại.

Phòng tắm nằm ở một góc trong sân, là dùng gạch dựng lên một cách sơ sài.

Nhưng ở trong đội sản xuất, có được một phòng tắm như vậy đã xem như là rất không tồi rồi.

Hầu hết người ở đây chỉ là dùng tấm ván gỗ, tùy ý vây quanh một chút, vậy là đã trở thành phòng để tắm..

Vài người còn chẳng thèm để ý, trực tiếp ở ngay trong phòng ngủ lau người một chút coi như xong.

Về phần nhà vệ sinh, công trình này nghĩ cũng đừng nghĩ.

Trực tiếp đi ra ngoài ruộng, hoặc là ở trong rừng cây, ngay tại chỗ giải quyết.

Khi nhóm thanh niên trí thức vừa mới xuống nông thôn, nào từng trải qua sinh hoạt suồng sã như thế? Trông thấy ngay cả nhà vệ sinh cũng không có, thiếu chút đã òa khóc.

Về sau vẫn là đại đội trưởng kêu gọi mọi người, hỗ trợ dùng tấm ván gỗ dựng lên hai gian phòng để dùng đối phó.

Bởi vậy, tuy rằng đời trước sợ hãi Thẩm Hạ, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm vẫn rất vừa lòng với hoàn cảnh trong nhà anh.

Đặc biệt là phòng tắm kia, sàn nhà được lát bằng đá, tắm rửa xong cũng không sợ sàn nhà trở nên trơn trượt té ngã.

Đi vào phòng tắm, đã nhìn thấy ở trên sàn được đặt một chiếc thùng.

Trông thấy nước trong thùng đầy tới nỗi sắp tràn ra ngoài, đáy mắt Tô Nhiễm Nhiễm hiện lên vài nét phức tạp.

Nhớ về đời trước, thời gian hai người bọn họ ở chung với nhau cũng chưa quá dài, vẫn luôn là anh nhường nhịn bao dụng cô.

Tô Nhiễm Nhiễm không biết vì sao, thời gian sống chung ngắn ngủi như vậy, anh lại có thể vì cô mà đánh đổi cả mạng sống của mình.

Nhưng thâm tình như vậy, khiến lòng cô cảm thấy rất chấn động.

Từng đợt chấn động đánh vào tâm trí, bởi vậy suốt cả quãng đời còn lại ở đời trước, cô vẫn luôn không thể tiếp nhận tâm ý của bất kỳ ai khác.

Độ ấm của nước trong thùng rất vừa vặn, trong thời tiết ngày hạ với ánh nắng chói chang, cũng không bị nóng tới bỏng.

Tắm rửa sạch sẽ từ đầu tới chân, Tô Nhiễm Nhiễm cảm giác như cơ thể đã nhẹ xuống mấy cân, toàn thân trở nên sảng khoái.

Chỉ là, chờ đến khi cô chuẩn bị mặc vào quần áo, lại không khỏi sững sờ.

Nhìn quần áo lẻ loi nằm ở trên ghế, cả người Tô Nhiễm Nhiễm đều cảm thấy không tốt.

Cô có chút không thể tin nổi mà lật tới lật lui bộ quần áo mấy lần, lúc này mới xác nhận, bản thân thật sự đã quên lấy đồ lót.

Tô Nhiễm Nhiễm...

Nghe âm thanh chẻ củi ở bên ngoài, trên mặt Tô Nhiễm Nhiễm chầm chậm nóng bỏng.

Tuy rằng đã quyết tâm phải sinh hoạt với anh thật tốt, nhưng chung quy hai người xa cách nhau vài chục năm rồi, loại chuyện này, nhiều hay ít vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Chỉ là, cô cũng không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài.

Cắn cắn môi, sau một lúc lâu, Tô Nhiễm Nhiễm hướng ra bên ngoài gọi một tiếng.

“Thẩm Hạ…”

Rõ ràng giọng nói của cô cũng không lớn, nhưng vừa mới gọi người xong, đã nghe thấy tiếng chẻ củi bên ngoài biến thành yên tĩnh, kế tiếp, tiếng bước chân vững vàng của người đàn ông ngày càng tới gần.

Qua chốc lát, tiếng bước chân dừng lại ở vị trí cách cửa phòng tắm khoảng mấy bước.

“Làm sao vậy?”

Nghe thấy giọng nói đầy từ tính thuộc riêng về người đàn ông, Tô Nhiễm Nhiễm cảm giác trên mặt mình càng nóng thêm.

Hai tay vô thức che lại trước cơ thể, cô ngập ngừng nói nhỏ một câu: “Em, em quên lấy đồ lót.”

Lời vừa dứt, bên ngoài lập tức truyền đến một loại cảm giác an tĩnh cực kỳ khó diễn tả.

Tô Nhiễm Nhiễm vốn dĩ đã quẫn bách, lúc này càng cảm thấy trên mặt mình sắp chiên được cả trứng gà.

Ngay vào lúc cô đang hoài nghi bản thân có phải vừa rồi dùng tông giọng quá nhỏ hay không, có khi anh không nghe thấy, bên ngoài lại lần nữa truyền đến giọng nói của người đàn ông.

“Chờ.”

Nói ngắn gọn, tiếng bước chân lại truyền tới xa xa, đi về phía phòng nghỉ.

Không cần lặp lại thêm một lần câu nói xấu hổ kia, Tô Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng thở ra.

Thời gian chờ đợi quần áo, cô lại hiếu kỳ nhìn vào cổ tay.

Lúc vừa mới tắm xong cô đã phát hiện, nốt ruồi đỏ tươi yêu mị kia gần như không còn nhìn thấy.

Thế nhưng, Tô Nhiễm Nhiễm vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự tồn tại của không gian.

Chỉ là đáng tiếc bên trong không gian mà cô sở hữu, ngoại trừ thực vật và lương thực thì không còn thứ gì khác.

Nếu có được chút ít vật dụng dùng cho hàng ngày, cô cũng đâu cần quá mức xấu hổ như lúc này.

Thế nhưng loại suy nghĩ này chỉ vừa mới lóe lên, cô đã cưỡng ép trấn áp xuống.

Bản thân vừa sống lại, vừa sở hữu không gian trong tay, đây đã là loại cơ duyên quá mức khó tin rồi, làm người vẫn nên biết đủ.

Không biết qua bao lâu, trên cửa truyền đến âm thanh gõ “cốc cốc cốc”.

Bên ngoài cửa, Thẩm Hạ cầm trong tay miếng vải dệt nho nhỏ, đang kiên nhẫn chờ cô mở cửa.

Trên gương mặt trầm tĩnh nhìn không ra bất kỳ dấu vết nào, nhưng nếu cẩn thận nhìn một chút, có thể nhìn ra màu đỏ trên chóp tai của anh.

Phòng tắm được dựng lên từ gạch, còn không hề trộn lẫn đất vàng, tuy rằng không đến mức có khe hở lớn gì có thể nhìn trộm vào bên trong, nhưng loại hương thơm chỉ thuộc riêng về cô gái vẫn nồng đậm tràn ra ngoài.

Cách một bức tường, cho dù động tĩnh bên trong rất nhỏ, hai tai anh vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Theo những bước chân tiến tới ngày càng gần, hương thơm thanh khiết kia càng thêm nồng đậm bên chóp mũi.

Chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng, cửa được mở ra một khe hở.

Giây tiếp theo, một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh duỗi ra từ phía sau cánh cửa.

Trong phòng tắm, Tô Nhiễm Nhiễm một tay kéo cửa, một tay khác duỗi ra bên ngoài, trên mặt phủ lên một tầng đỏ ửng, trái tim càng là đập thình thịch kinh hoàng, không có cách nào áp chế bình tĩnh.

Tuy rằng chuyện gì nên làm đều đã được làm từ sớm, nhưng cô rốt cuộc không có quá nhiều kinh nghiệm, hơn nữa còn xa cách đã vài chục năm.

Người đàn ông ngoài cửa đối với cô mà nói, anh tồn tại trong ký ức còn nhiều hơn ngoài đời thực, có thể nói là vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Cũng may người bên ngoài không để cô phải đợi lâu, Tô Nhiễm Nhiễm vừa duỗi tay ra, lòng bàn tay đã truyền đến cảm giác được đặt vào quần áo mỏng nhẹ.

Nhịn xuống cảm giác thẹn thùng, cô vội vàng bắt lấy quần áo mặc trong.

Nhưng không biết là do tốc độ của cô quá nhanh, hay tốc độ của người đàn ông quá chậm, bàn tay cô bắt lấy quần áo, vừa vặn còn bắt luôn cả bàn tay lớn ngoài kia chưa kịp thu hồi trở về.

Nơi đầu ngón tay, xúc cảm thô ráp mang theo độ ấm nóng bỏng truyền đến, phảng phất giống như muốn thiêu cháy luôn đối phương.

Tô Nhiễm Nhiễm hoảng loạn thu hồi tay về.

Nhưng chờ khi cô lấy được nội y tới tay, bên ngoài lại lần nữa truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, hơi chút khàn khàn.

“Bỏ sót một chiếc.”

Nghe vậy, Tô Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy nằm ở trong lòng bàn tay to lớn kia, một chiếc vải dệt vô cùng mỏng nhẹ.

Oanh một tiếng, toàn thân Tô Nhiễm Nhiễm tựa như tôm luộc bị nấu chín, đỏ hồng từ đầu tới tận chân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play