Cảnh Triệt rời giường trước, sau đó đỡ Diệp Mộ Sanh dậy, từng chút một mặc quần áo cho y.
Khi hắn nửa quỳ để đi giày cho Diệp Mộ Sanh, hắn ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đang cười hì hì của y. Nghĩ đến chuyện tối qua, hắn đột nhiên nói: “Điện hạ, thật ra tối qua người không say đúng không?”
Ban đầu, hắn thật sự nghĩ rằng Điện hạ say, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, hắn càng lúc càng cảm thấy có gì đó không ổn. Đôi mắt của Điện hạ lúc thì mơ màng, đúng là như đang say, nhưng có lúc lại trong veo, sáng rõ, rõ ràng là đang trêu chọc hắn.
Ôi, ban đầu hắn còn ngốc nghếch cho rằng Điện hạ thật sự uống say.
Diệp Mộ Sanh nhướn đôi mày xinh đẹp, hừ lạnh một tiếng, thừa nhận mình đã giả vờ say: “Nếu không say, ngươi có thể cười với ta dịu dàng như vậy sao?”
Cảnh Triệt nghe vậy thì im lặng, nhưng động tác trên tay không dừng lại. Sau khi đi giày xong cho Diệp Mộ Sanh, hắn ngước mắt lên, môi khẽ nhếch, nhìn chằm chằm y, cười nhạt nói: “Vậy sau này, thuộc hạ sẽ thường xuyên cười với Điện hạ như vậy.”
Sự lạnh nhạt, thản nhiên trước kia của hắn chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang. Nếu Điện hạ thích nụ cười này của hắn, sau này hắn sẽ thường xuyên cười như vậy. Khi Điện hạ vui, trong lòng hắn cũng không tự chủ được mà vui theo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT