Ánh mắt Cảnh Triệt dừng lại trên làn da trắng nõn, tinh tế của Diệp Mộ Sanh, hắn nhịn đến trán toát mồ hôi mỏng, yết hầu khẽ nuốt, cả người càng thêm xao động. Giọng nói hắn khàn khàn: “Điện hạ, người làm khó thuộc hạ rồi.”
Hắn đương nhiên không muốn thấy Điện hạ cưới gả người khác. Thế nhưng, nếu bây giờ chiếm lấy Điện hạ, rõ ràng chính là đang làm tổn thương y, bởi vì hành động sau này của hắn chắc chắn sẽ khiến y thất vọng tột cùng, hối hận không kịp!
“Làm khó?” Diệp Mộ Sanh cười cười, vén mái tóc đen đang rũ trước mặt lên: “Vậy ngươi nằm xuống đi, để bản điện làm ngươi.”
“…” Lông mày Cảnh Triệt nhíu chặt, năm ngón tay siết chặt thành nắm đấm. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, hơi thở dồn dập nhưng không hề lên tiếng.
Diệp Mộ Sanh liếc nhìn xuống dưới chỗ Cảnh Triệt, khẽ lắc đầu thở dài, ôm lấy hắn rồi ghé sát vào tai hắn, nhẹ giọng nói: “Nhịn đủ rồi thì làm đi, còn chần chừ gì nữa, cứ coi đây là một giấc mơ đi…”
Dứt lời, Diệp Mộ Sanh bất chấp tâm trạng phức tạp của Cảnh Triệt, trực tiếp xoay người đè hắn xuống giường. Dưới ánh mắt rối bời của Cảnh Triệt, y cúi người hôn lên đôi môi nhạt màu kia…
Hai làn môi chạm nhau. Cảnh Triệt vẫn bất động, nhìn chằm chằm vị Điện hạ đang nhẹ nhàng hôn mình. Cơ thể hắn hơi cứng đờ, nhưng khi ánh trăng hắt vào, lờ mờ thấy được chóp tai ửng hồng của Diệp Mộ Sanh, muôn vàn cảm xúc trong lòng hắn đều hóa thành sự dịu dàng. Hắn bật cười khe khẽ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT