Đối diện với đôi mắt bình tĩnh, dịu dàng của Diệp Mộ Sanh, Cảnh Triệt liếc nhìn xuống dưới. Đôi môi nhạt màu của hắn khẽ mấp máy một cách kín đáo, đáy mắt thoáng qua một tia xấu hổ.
Trong tình huống này, làm sao hắn có thể ngủ cùng Điện hạ được…
Dù đêm đã khuya, nhưng nhờ ánh trăng hắt vào, Diệp Mộ Sanh vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy mọi thứ trong phòng, đương nhiên cũng nhận ra sự khác thường của Cảnh Triệt.
Thấy Cảnh Triệt đứng yên đó không động đậy, Diệp Mộ Sanh vén chăn lên ngồi dậy. Đúng lúc đôi chân xinh đẹp của y sắp chạm đất, Cảnh Triệt vội vàng bước tới, ôm lấy y: “Điện hạ, cẩn thận bị cảm lạnh.”
“A…” Cảm nhận được thứ gì đó đang chạm vào mình, đôi mắt Diệp Mộ Sanh lóe lên. Y hứng thú nhìn thẳng Cảnh Triệt, nói: “Cảnh Triệt, ngươi…”
Đối diện với ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, lòng Cảnh Triệt run lên, vội vàng buông y ra: “Điện hạ, xin lỗi ta…”
Đúng lúc Cảnh Triệt định lùi lại, Diệp Mộ Sanh đã kịp thời vòng tay ôm lấy cổ hắn, ghé sát mặt vào mũi hắn, đôi mắt cong cong, cười nói: “Không sao, ta có thể giúp ngươi giải quyết mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT