Cảm giác được sự ẩm ướt, ấm áp bất ngờ bao trùm vành tai mình, Cảnh Triệt đột nhiên cứng đờ người. Mặc dù vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng hai má trắng nõn lại ửng lên một màu hồng nhạt. Những bước chân trên lớp tuyết đọng cũng hằn sâu hơn, cho thấy thiếu niên đang bước đi với một sức lực lớn hơn bình thường.
Cảnh Triệt vốn nghĩ Diệp Mộ Sanh chỉ chơi một lát rồi sẽ dừng lại, nhưng sau đó, khi hắn đã đi được vài bước, Diệp Mộ Sanh không những không có ý định dừng lại, ngược lại còn dùng đầu lưỡi liếm ướt vành tai hắn, khiến má hắn càng đỏ hơn nữa.
Điện hạ sao lại đột nhiên dùng miệng ngậm lấy tai hắn thế này… Y đang đói, coi hắn như đồ ăn à?
Cắn chặt răng, Cảnh Triệt lúc này không còn tâm trí đâu để nghĩ đến chuyện thù hận nữa. Thân là hạ nhân, hắn lại không tiện mở lời răn dạy, chỉ có thể cầu mong trong lòng rằng Diệp Mộ Sanh chơi đủ rồi sẽ mau chóng nhả ra.
Sau khi đi thêm một đoạn đường nữa, Diệp Mộ Sanh khẽ cắn cắn vành tai Cảnh Triệt rồi mới buông ra, bĩu môi không liếm vành tai hắn nữa. Nhưng sau khi rời môi, đôi mắt y lấp lánh, cố ý nghịch ngợm thổi một hơi nóng vào cổ Cảnh Triệt, giọng nói non nớt càu nhàu: “Tai của Tiểu Cảnh Triệt không ngon bằng điểm tâm.”
Cảnh Triệt: “…”
Đó là tai của hắn mà, đương nhiên không ngon bằng điểm tâm rồi. Điện hạ thật sự coi hắn là điểm tâm à…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play