Lần trước là bế, lần này là cõng. Nằm trên lưng Cảnh Triệt, Diệp Mộ Sanh cong môi, bàn tay nhỏ trắng nõn ôm chặt lấy cổ hắn, nói: “Được rồi, Cảnh Triệt, chúng ta đi thôi.”
“Dạ.” Cảnh Triệt đáp lời, rồi bước đi, dẫm trên lớp tuyết dày một cách chậm rãi.
Ra khỏi Phượng Nghi Cung, người xung quanh dần thưa thớt. Diệp Mộ Sanh cọ cọ vào gáy Cảnh Triệt, thì thầm bên tai hắn: “Cảnh Triệt, lúc nãy ngươi không vui có phải không?”
“…” Cảnh Triệt nghe vậy, khóe môi giật giật, thì ra Điện hạ thật sự đã nhận ra hắn không ổn…
Biết Cảnh Triệt sẽ không nói ra sự thật, Diệp Mộ Sanh không đợi cậu trả lời, liền dựa vào lưng hắn nói: “Bản điện biết Cảnh Triệt lúc nãy chắc chắn cũng buồn giống bản điện, nên mới không vui. Lát nữa chúng ta về nhà ăn điểm tâm nhé? Ăn xong, bụng no rồi thì sẽ vui vẻ thôi.”
“Điện hạ…” Nghe những lời ngây thơ của người trên lưng, Cảnh Triệt rũ mắt nhìn lớp tuyết dưới đất. Ở nơi không ai nhìn thấy, đáy mắt hắn thoáng qua một tia buồn bã, nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Có những chuyện người không thể nào hiểu được…”
Mối thù diệt quốc, giết cha, không phải là ăn điểm tâm có thể giải quyết được. Có lẽ phải là ăn thịt của tên Hoàng đế đương triều thì mới tạm được. Nhưng như vậy thì hắn cũng chẳng thể ăn nổi…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT