Diệp Mộ Sanh nhàn nhạt lướt nhìn Kỳ Phong, khóe môi nhếch lên, thần sắc thong dong, ánh mắt mang ý cười nói: “Chia tay vui vẻ, chẳng phải là mang theo niềm vui sao? Hơn nữa tôi cũng đã hát với cảm xúc vui vẻ mà.”
Chia tay vui vẻ, chúc anh vui vẻ, anh vừa mới hát thực sự rất vui vẻ mà. Mặc dù cái Kỳ đại thiếu này vẫn còn độc thân.
Đồng tử Kỳ Phong híp lại, nhìn chăm chú Diệp Mộ Sanh, trầm giọng nói: “Tôi nói là giai điệu bài hát phải vui vẻ.”
“Ồ…” Diệp Mộ Sanh cười cười, kéo dài âm cuối, giọng nói mềm mại như tê dại. Trong đôi mắt đào hoa long lanh hiện lên vẻ sáng tỏ, cậu gật đầu nói: “Xin lỗi Kỳ thiếu, tôi đọc sách ít quá, bây giờ mới hiểu ra.”
“…” Kỳ Phong không nói gì, cười lạnh một tiếng. Đang giả ngốc với anh ta sao?
Biết Diệp Mộ Sanh đang giả vờ, Kỳ Phong cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Anh ta đánh giá Diệp Mộ Sanh một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: “Trông anh cũng cỡ tuổi tôi, anh còn đi học không?”
“Học hành khổ sở, học hành mệt mỏi, học hành chính là tốn tiền chịu tội.” Diệp Mộ Sanh rũ mi cười cười, ngón tay trắng nõn vuốt quần áo, sửa sang lại cổ áo một chút, rồi ngẩng mắt liếc nhìn Kỳ Phong thờ ơ nói: “Kỳ đại thiếu, anh cũng thấy tôi rất thiếu tiền, vậy anh nghĩ tôi có thể còn đi học sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play