Diệp Mộ Sanh không muốn nói nhiều với Kỳ Phong, hơn nữa vì trong lòng khó chịu nên khi hát ở trong phòng, cậu thực sự đã hát rất qua loa. Bởi vậy, cậu liền nói: “Kỳ thiếu muốn nghe bài gì?”
Kỳ Phong lo lắng Diệp Mộ Sanh lại lặp lại cảnh vừa rồi, liền yêu cầu: “Đừng hát bài bi ai, hát một bài gì đó vui vẻ đi, và phải hát có cảm xúc vào.”
Anh ta lúc đầu thực sự chỉ muốn nghe người này hát thôi. Nhưng người này càng không thành thật, ở trong phòng hát tuy dễ nghe, nhưng cả bài hát không mang cảm xúc, máy móc cứng nhắc, hoàn toàn không thể sánh bằng bài hát cậu ấy đã hát trên sân khấu. Đây cũng là lý do tại sao anh ta đột nhiên trêu chọc Diệp Mộ Sanh.
“…” Nghe thấy yêu cầu của Kỳ Phong, khóe môi Diệp Mộ Sanh kéo kéo, khẽ cười lạnh.
Còn phải mang cảm xúc sao?
Với mấy công tử bột này, trong lòng cậu ghê tởm thật sự, có thể mang cảm xúc gì đây? Hát ra tiếng được đã là tốt rồi.
Dập điếu thuốc trên tay, Kỳ Phong vắt chân, không vui trừng mắt nhìn Diệp Mộ Sanh đang mím môi, giọng điệu ra lệnh chắc nịch: “Ngẩn người làm gì, mau hát đi, hát một bài gì đó vui vẻ, và cười lên cho tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT