Diệp Mộ Sanh mím môi, trong đôi mắt đào hoa xẹt qua một tia bất lực, đang định trả lời thì cửa dược phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Lâu Thù Lâm vẫn chưa thay quan phục, dáng người cao ráo, dung mạo xuất chúng, đôi mắt đen liếc nhìn, toát ra một vẻ kiêu ngạo tự nhiên, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng lại tràn đầy sự khó chịu: "Phất Liễu, ngươi rảnh rỗi quá nhỉ?"
Phất Liễu sợ đến mức cái muỗng dược trong tay run lên, vội vàng quỳ xuống, nghiêm mặt nói: "Vương gia, thuộc hạ biết lỗi rồi."
Hắn không nên hỏi chuyện riêng tư của hai người này, càng không nên nói Vương gia ức hiếp công tử, giờ lại bị bắt quả tang, phải làm sao đây?
Hắn còn nhớ rõ lần trước lén nghe trộm trong phòng Vương gia, ngày hôm sau hắn liền bị Vương gia sai đi làm một việc vừa khó vừa phiền phức.
Dù rất mệt, nhưng nghĩ đến việc kéo theo cả kẻ thù không đội trời chung Tự Phong cùng hắn chạy việc, hắn liền cảm thấy vui vẻ!
"Biết lỗi?" Lâu Thù Lâm cười lạnh nói: "Ta thấy chuyện lần trước vẫn chưa làm ngươi nhớ đời nhỉ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT