Ôn Dĩ Cẩn lại thấy là lẽ thường tình. Ân Huyền Dạ đã mười tám, nếu không phải chinh chiến sa trường, ở tuổi này cũng nên cưới vợ sinh con, chỉ sợ qua ít ngày, các đại thần trong triều cũng sẽ bắt đầu thúc giục.
Mà quả nhiên đúng như Ôn Dĩ Cẩn dự đoán –
Ân Huyền Dạ lần này xuất chinh đại thắng trở về, cả mục đích lẫn danh vọng đều tăng lên, ba năm chinh chiến bên ngoài cũng bồi dưỡng không ít tâm phúc.
Sau khi hồi triều, buổi thượng triều đầu tiên là để ban thưởng quan tước cho các tướng sĩ lập công lần này.
Ân Huyền Dạ ngồi trên long ỷ, trải qua ba năm gian nan, khí thế và phong thái đã khác xưa rất nhiều, cả người tỏa ra uy nghiêm của bậc đế vương, từng lời từng chữ đều mạnh mẽ dứt khoát, khiến người ta không dám phản bác, hỉ nộ khó phân biệt.
Hắn cũng ban thưởng cho Ôn Dĩ Cẩn nhiều vật phẩm quý hiếm, nói hắn có công lao trong việc trị quốc ba năm qua.
"Có việc tâu, không việc gì bãi triều." Tiếng nói the thé của tiểu thái giám vang lên, các đại thần trong triều lục tục rời khỏi điện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play