Ngày này về sau, Ân Huyền Dạ thường xuyên giữ Ôn Dĩ Cẩn lại tẩm cung qua đêm, buổi tối thích cùng hắn trò chuyện. Có khi là hắn nói, có khi lại kéo Ôn Dĩ Cẩn kể chuyện bên ngoài.
Ngày hôm sau còn phải vào triều, Ôn Dĩ Cẩn thường tỉnh rất sớm, nhưng Ân Huyền Dạ sẽ tỉnh trước hắn, sau khi tỉnh lại, không tự giác nhìn chằm chằm vào mặt hắn một hồi.
Làn da trắng nõn vì ốm yếu cùng sắc môi nhợt nhạt, khi nhắm mắt ngủ, hơi thở mỏng manh, luôn cho người ta một cảm giác nửa tỉnh nửa mơ, tựa như một thứ mong manh dễ vỡ. Nhưng khi tỉnh lại, lại giống như cây trúc xanh thẳng tắp, ôn nhu mà không thiếu kiên cường.
Hắn hiểu biết rất nhiều, hắn dạy Ôn Dĩ Cẩn chơi cờ, dạy hắn xử lý triều chính, dạy hắn rất nhiều điều, cũng kể cho hắn những câu chuyện thú vị.
Xúc cảm mơ hồ trong lòng, là cảm giác gì đây?
Hắn không biết, hắn chỉ cảm thấy, một người thú vị như vậy, hắn muốn người đó sống thật lâu, thật lâu một chút, cũng ở bên cạnh hắn thật lâu, thật lâu một chút.
Tháng mười, thời tiết đột ngột trở lạnh, trên triều đình có cấp báo truyền đến, quân giặc biên cương đột kích, năm lần bảy lượt quấy nhiễu, rục rịch không yên, e rằng một trận ác chiến sắp đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT