Ngoài trời sắc trời hơi sáng, hạ nhân trong viện bưng nước vào hầu hạ. Trong phòng tiếng nước rửa mặt xen lẫn vài tiếng nói chuyện khẽ khàng. Ôn Dĩ Cẩn súc miệng, lau mặt rửa tay, tùy tùng phía sau đưa khăn cho hắn.
"Vương gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
"Ừ." Ôn Dĩ Cẩn đáp lời.
Tùy tùng ngước mắt thoáng nhìn cổ áo hắn không chỉnh tề, lại thấp giọng nói: "Vương gia, y phục rối loạn."
Ân Huyền Dạ bên cạnh nghe vậy, vừa lấy khăn lau tay, vừa nhìn về phía Ôn Dĩ Cẩn. Ôn Dĩ Cẩn sửa vài lần không xong, tùy tùng liền tiến lên giúp một tay.
Ánh mắt hắn thoáng nhìn qua mặt tùy tùng, dừng lại một chút. Tùy tùng ngước nhìn, một khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, ngũ quan thanh tú, tựa như chỉ mười lăm mười sáu tuổi, hơn nữa là gương mặt hắn chưa từng thấy.
Trong ba năm này, xem ra bên cạnh Ôn Dĩ Cẩn, vẫn còn không ít chuyện hắn không biết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play