Dùng xong bữa sáng, khi Ôn Dĩ Cẩn chuẩn bị rời đi, Ân Huyền Dạ sờ soạng bên hông, bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Hắn cúi đầu nhìn nhìn thân mình, đứng dậy quay đầu bước nhanh vào tẩm cung, Ôn Dĩ Cẩn theo sát phía sau.
"Bệ hạ, có điều gì không ổn?"
"Nhiếp Chính Vương, cô..." Hắn cau mày, thở dồn dập mấy nhịp, "Ngươi có thấy ngọc bội của cô không?"
"Ngọc bội?" Ôn Dĩ Cẩn quay đầu nhìn đám nô tài phía sau. Bọn thái giám cung nữ đều rất biết ý, không đợi hắn hỏi, đã vội vàng nói không thấy.
"Bệ hạ đừng nóng vội, thần cho người đi tìm xem." Ôn Dĩ Cẩn trấn an hắn.
Ân Huyền Dạ nói khối ngọc bội kia là một đôi cá bằng ngọc, có lẽ đã rơi ở con đường hôm qua đi. Cung nữ thái giám đã đi khắp nơi tìm kiếm, Ân Huyền Dạ ngồi không yên, chạy ra ngoài tìm, Ôn Dĩ Cẩn cũng đi theo hắn.
Bọn họ đến nơi tối hôm qua phát hiện Ân Huyền Dạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play