Con đường nhỏ khúc khuỷu kéo dài trong đêm đen như vô tận, làm cho người ta cảm nhận được sự thần bí, mịt mờ.
Để mau chóng hái được Băng Hoả Tử Liên, Bách Lý Mặc Thần thi triển hoàn toàn khinh công, cố gắng đẩy tốc độ lên nhanh nhất. Lam Dịch và đám người còn lại bị bỏ xa. Họ đã đi nửa canh giờ, nhưng mới chỉ đến giữa sườn núi, Bách Lý Mặc Thần không khỏi có chút sốt ruột. Họ không biết tình huống trên đỉnh thế nào, nhưng theo như lời miêu tả của Xuân Phong, chắc phải tốn thời gian tìm kiếm một chút. Họ phải tìm được nó trước rạng sáng, xuống núi xong phải lập tức rời đi, nếu không, để bị phát hiện sẽ rất phiền phức.
Nghĩ đến đây, Bách Lý Mặc Thần dừng lại thăm dò địa hình xung quanh một chút, rồi lại tiếp tục tăng tốc tiến lên đỉnh núi. Cuối cùng, sau khoảng một canh giờ, hắn cũng có thể nhìn thấy dấu vết màu trắng của tuyết trên đỉnh. Càng lên cao, xung quanh càng lạnh, không khí cũng loãng dần, nhưng họ là người học võ, chỉ cần điều tức hơi thở một chút vẫn có thể chịu đựng được.
Trên đỉnh núi là một vùng núi nguyên thuỷ hoang sơ, bị tuyết bao phủ hết, không nhìn ra được diện mạo nguyên bản.
Phía cuối con đường là một vách đá dựng đứng, trên vách đá hầu như không có điểm tựa nào, chỉ có một lớp băng dày trơn nhẵn. Trèo lên vách đá này thực sự rất khó, Bách Lý Mặc Thần dừng lại một chút, quan sát địa hình, tìm cách trèo lên. Hắn lấy ra một thanh chuỷ thủ luôn mang bên người, nhảy lên, đợi đến đúng thời điểm, hắn cắm con dao vào vách đá, mượn lực, bay lên tiếp. Liên tục như thế mấy lần, hắn mới lên đến đỉnh vách. Đứng ở đây nhìn xuống, xung quanh chỉ là một mảnh đen tối tịch mịch vô tận. Hắn nhìn thoáng qua mấy người đang đuổi theo mình, quay người bước vào trong. Đây đúng là một nơi thần kỳ như Xuân Phong miêu tả, càng đi đến gần đỉnh núi, không khí càng ấm áp. Hắn nhìn kỹ phía trước, một làn sương chậm rãi tản ra, Bách Lý Mặc Thần thầm nghĩ, có khi Băng Hoả Tử Liên ở quanh đây. Hắn bắt đầu tìm kiếm, đột nhiên, mắt hắn sáng lên. Trước mặt hắn có một tia sáng nhàn nhạt loé ra, Bách Lý Mặc Thần vui vẻ chạy về hướng đó.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo của tuyết trắng, hắn nhìn thấy một đoá hoa sen tím đang lặng lẽ nở gần vách đá phía trước. Hoa mọc ra từ một ao nước nóng, sương mù hồi nãy là bốc ra từ đây. Không hề do dự, hắn vươn tay ra, hái bông sen.
Ngay khi tay hắn sắp chạm vào bông hoa, một dải lụa màu đỏ bất ngờ tấn công đến. Công kích mãnh liệt, Bách Lý Mặc Thần không hề phòng bị, đành phải thu hồi tay, xoay người tránh né.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT