Tần Phương Nương đang ngây người rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần: "Có phần nhỏ để ăn thử chung với nước đường, được miễn phí ăn thử đây."

Có lẽ là bị Tang La ảnh hưởng, lúc nàng ấy nói lời này, âm thanh cũng đã lớn hơn một chút, ban đầu vẫn chưa thích ứng được, nhưng sau khi nói vài câu thì âm thanh cũng đã trơn tru hơn, giọng không nhỏ nhẹ giống như nói chuyện bình thường nữa mà ngày càng vang lên.

Lúc này mới giống như là đang rao hàng.

Sau đó Tần Phương Nương mới phát hiện, tựa hồ cũng chẳng phải là việc gì to tát, có lần đầu thì những lần sau không còn cảm giác ngượng ngùng nữa.

Hơn nữa nhìn qua thì thấy người tới đây ngày càng nhiều, thậm chí có một vài phụ nhân đồng ý ăn thử.

Giống như là suy nghĩ thông suốt, nàng ấy lần lượt cho người khác ăn thử, học Tang La giương giọng lên rao hàng, tuy lúc đầu còn chưa được trôi chảy, chỉ nhớ đậu phụ thần tiên, hai văn tiền một khối, nhưng sau khi hô vài lần, nàng ấy đã có thể rao hàng trơn tru hơn.

Thanh nhiệt mùa hè, có thể ăn mặn hoặc ăn ngọt, ăn nóng hoặc ăn lạnh.

Nhà nàng ấy đã ăn thử mấy lần, nên Tần Phương Nương rất hiểu.

Phải khen, phải thổi phồng nó lên!

Phải nói cho mấy phụ nhân tới mua hàng biết đậu phụ thần tiên này ăn ngon như thế nào.

Nếu đã mở miệng hô một lần thì nhất định sẽ không dừng lại được. Chính Tần Phương Nương cũng không biết bản thân có thể rao hàng lưu loát đến vậy, mấu chốt là nếu biết ăn nói thì có thể kiếm tiền, nói đến mức người ta cảm thấy lâng lâng trong người.

Tang La thấy nàng ấy đã có thể rao hàng thuần thục, dần dần có thể tự kiểm soát nơi này, bản thân lập tức rút lui không tiếng động, trả lại sân nhà cho nàng ấy, còn mình tự đóng vai thành một quần chúng.

Sự thật đã chứng minh, khi có một món ăn chưa có ai từng ăn qua xuất hiện, chỉ cần ngươi dám mở miệng, để người khác biết ở đây có bán thứ này, để họ biết về nó, thế thì có muốn không bán được cũng không dễ gì. Hơn nữa sức mua của người dân của trong huyện rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với người ở thôn Đại Tập.

Chỉ còn lại mười tám miếng đậu phụ thần tiên, Tang La đứng nhìn chưa tới hai khắc đã bán xong hết.

Tần Phương Nương nhìn vào chiếc thùng đã trống không, tay bóp bóp túi tiền to, nàng ấy có chút ngẩn người.

Bán thế này cũng quá nhanh rồi.

Có những người nghe thấy động tĩnh nên đi lại đây nhìn thử, thấy vẫn còn một ít đồ ăn thử, bọn họ đều tỏ vẻ muốn được nếm thử.

Không cần phải nói gì nữa, Tần Phương Nương vội vàng điều chỉnh lại tâm tình, hét to thu hút thêm nhiều người tới, sau đó chia đều phần ăn thử cho mọi người, tiếp theo nàng ấy bắt đầu tình đến chuyện chuẩn bị cho ngày mai.

Chờ sau khi cho mọi người ăn thử xong, nàng ấy đứng ở chợ Đông nhìn bóng mặt trời chiếu xuống, còn chưa tới giờ tỵ.

Tần Phương Nương nhìn chợ Đông vẫn đang vô cùng náo nhiệt, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Tức phụ A Liệt, ngày mai con có thể làm nhiều hơn được không? Mai ta lại lấy thêm mấy chậu gốm, mang chiếc xe đẩy hai bánh trong nhà đến. Người trong huyện thành nhiều như thế, ta cảm thấy chúng ta vẫn có thể bán cho nhiều người hơn, cũng đỡ phải gánh hàng đi đường."

Nàng ấy thấy có trong chợ có vài người đẩy xe hai bánh vào.

Tang La cười nói: "Có thể, nhưng mà chúng ta phải đi mua hai chiếc thùng gỗ cái đã mới được."

Xe đẩy hai bánh trong miệng Tần Phương Nương có phần giống như xe đẩy tay ở thời hiện đại, nhưng chỉ riêng có xe thôi thì vẫn chưa đủ, nàng còn thiếu chậu đựng.

"Đúng đúng đúng." Tần Phương Nương phục hồi lại tinh thần, nhớ tới nàng ấy còn chưa đưa tiền cho Tang La, nàng ấy vội vàng đưa túi tiền sang: "Tiền bán hàng đều nằm ở chỗ này, con kiểm tra lại đi."

Hôm nay nàng ấy chỉ mang theo phí vào thành, nhiều hơn một văn tiền cũng không có, còn chiếc túi tiền rỗng này là do đêm qua mẹ chồng nàng ấy cố ý đưa cho nàng ấy để đựng tiền.

Tang La cũng không hề khách khí mà cầm lấy túi tiền, đi sang một bên để đếm tiền.

Tám mươi văn tiền, không hơn không thiếu một văn.

Tang La lấy ra hai mươi văn tiền và chiếc túi tiền đưa cho Tần Phương Nương, cười nói: "Thẩm, đây là phần của thẩm, bốn mươi miếng đậu phụ thần tiên, hai ngươi văn tiền, thẩm kiểm tra lại xem."

Bình thường Tần Phương Nương không quản lý gia đình, đây là lần đầu tiên nàng ấy được cầm nhiều tiền trong tay như vậy, miệng nàng ấy há to đến độ khoe trọn tám chiếc răng.

Kiểm tra lại hai mươi văn tiền, sau đó nàng ấy lấy ra một văn tiền đưa cho Tang La: "Tức phụ A Liệt, ta trả lại thuế chợ, lúc trước ta đã không muốn lấy, nhưng chưa kịp phản ứng lại thì con đã đi đâu mất. Nếu ta lấy số tiền đó của con, về nhà nương ta sẽ giáo huấn ta một trận mất."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play