Chỉ trong chốc lát, mảnh đất cửa thôn Tam Lý có vài vị nữ nhân của vài hộ gia đình vội vàng về nhà, sau đó vội vàng cầm bát từ trong nhà ra, sau lưng đều có hai ba tiểu oa nhi đi theo, qua ăn thử tới náo nhiệt không thôi.

Đương nhiên, không phải ai cũng nỡ chi tiền để mua thức ăn, cũng có người chỉ muốn dẫn hài tử tới ăn thử miễn phí, thử xong hoàn toàn không có ý muốn mua.

Trong đó thật sự có người không mua, có người thử xong không chịu được cơn thèm của hài tử, thương lượng với người quen cũng không nỡ bỏ tiền mua, hai nhà mua chung một miếng.

Mỗi người một văn, về nhà mỗi người một phần, cũng coi như thêm một món ăn.

Tại điểm dừng chân đầu tiên này, Tang La tổng cộng bán được sáu miếng đậu phụ thần tiên, mười hai văn tiền, Thẩm An đút tay vào túi áo, cầm chặt nắm tiền đồng, sợ làm rơi tiền lại sợ có người thuận tay lấy mất.

Đi xa vào trong hơn một chút, những người ở cách của thôn hơi xa một chút đã nhìn thấy tình hình bên đây từ sớm, đợi Tang La đi qua, không cần nàng tốn công rao bán, đã có người chủ động tiến lên hỏi.

"Tiểu nương tử, ngươi bán cái gì đấy?"

Vẫn là bộ dáng giới thiệu ăn thử miễn phí, mọi chuyện đều tiến hành rất suôn sẻ, ai có thể từ chối đồ ăn miễn phí chứ, đang là giờ mỗi nhà làm đồ ăn sáng, gia vị đều đã chuẩn bị sẵn, lấy một ít cũng không mất công.

Lại bán thêm vài miếng, có một nữ nhân nếm thử xong không nói mua, cũng không rời đi, mãi cho đến khi Tang La chuẩn bị tiếp tục đi vào bên trong, nữ nhân kia mới mở miệng: "Tiểu nương tử, chỗ ngươi có nhận đổi đồ không?"

Trao đổi đồ vật, Tang La cũng đã rất quen: "Tất nhiên là có thể, chẳng qua còn phải xem lấy cái gì đổi."

Nữ nhân kia hỏi: "Ngươi muốn đổi những thứ gì?"

Tang La nghĩ cũng không thèm nghĩ: "Lương thực là được."

Đồ ăn không để được lâu, nhất thời không cần đến, còn phải kiếm tiền mua vải vóc, đương nhiên dùng tiền sẽ thuận tiện hơn, chưa kể bây giờ nàng không vội vàng mua vải.

Nữ nhân nghe nàng nói dùng lương thực có thể đổi, do dự một chút, hỏi,"Ta lấy đậu nành đổi với ngươi, đổi thế nào?"

Không sai, thời này đậu nành là lương thực.

Các loại đậu, trong thời không ban đầu của Tang La là thực phẩm chủ yếu của bách tính thời cổ đại, các loại đậu ở đây có đến mấy loại, đậu nành chính là một trong số đó. Thời không này cũng như vậy, gia đình ở thôn quê, không phải ai cũng có thể ăn cơm trắng, phần lớn đều là ăn cơm độn, nghèo một chút thậm chí coi đậu là lương thực chính.

Tang La thực sự không biết giá đậu nành vào lúc này, mơ hồ nói: "Ngươi đong đậu theo giá hai văn tiền là được rồi."

Nữ nhân mím môi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Được rồi, vậy ngươi chờ một lát, ta về đong đậu nành."

Đợi nữ nhân đong đậu nành xong đi ra, Tang La liếc nhìn, khoảng nửa thăng. Cho nên giá đậu nành bây giờ là bốn văn tiền một thăng?

Nàng nghĩ đến một thăng thóc bảy văn tiền, cũng không khác biệt là bao, cũng không mang theo túi để đựng, liền cầm miếng vải bố cầm theo ra, gói đậu nành vào rồi cất lại trong sọt.

Có người mở đầu dùng đậu nành đổi đồ, những người vốn dĩ không nỡ mua bị hài tử nhà mình năn nỉ một hồi cũng lung lay, lại đổi đi hai miếng.

Đến lúc này, hôm nay mang theo mười sáu miếng đậu phụ thần tiên giờ chỉ còn dư lại hai miếng.

Bán đi mười bốn miếng đậu phụ, thu về hai mươi hai văn, một thăng rưỡi đậu nành, hẳn là đã kiếm đủ tiền mua thịt và mua tương.

Đi vào trong nữa là cửa sạp bán thịt, Tang La nghĩ đến việc tiếp tục đi vào bên trong bán hai miếng này, sau đó quay lại sạp bán thịt và sạp tạp hóa dạo một lượt, chuyến đi hôm nay coi như công đức viên mãn, có thể về nhà.

Chẳng qua nàng còn chưa chuyển đến điểm tiếp theo, khi đi qua sạp thịt có người gọi lại.

"Nương tử đậu phụ!"

Nương tử đậu phụ???

Tang La sững sờ một lúc mới phản ứng lại có người gọi mình, nhìn theo tiếng gọi, liền thấy nữ nhân béo đang nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng phía sau sạp thịt.

Còn là người quen.

Không phải vị đại tẩu cướp miếng thứ ba tặng kèm ngày hôm qua thì là ai.

"Nương tử đậu phụ, chỗ này, chỗ này."

Nữ nhân béo nhìn thấy Tang La thì rất vui mừng, vừa gọi vừa đi từ sau bàn thịt ra, đôi mắt nhìn về chậu gốm trong tay Tang La trước, nhìn thấy vẫn còn hai miếng, đôi má cười hiện hai lúm đồng tiền.

"Không phải nói phiên chợ tiếp theo mới bán sao? Sao hôm nay lại đến?"

Tang La cũng không xấu hổ, mỉm cười nói: "Muốn đến chợ mua chút dầu với thịt, liền thuận tay làm một ít mang theo."

"Mua thịt?" Nữ nhân béo nghe vậy liền mỉm cười, quay đầu hất cằm chỉ về phía bàn thịt đằng sau: "Đây là cửa sạp thịt của nương gia ta, đi đi đi, muốn mua thịt gì bảo cha ta cắt cho ngươi là được."

"Hóa ra nương gia đại tẩu mở sạp thịt sao, đại tẩu có phúc khí."

Thời đại này ai là người được ăn ngon nhất? Trừ những nhà phú quý ra, trong bách tính bình thường dưới thôn quê thì chính là nhà đồ tể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play