Nữ nhân tự mình đi qua kia cũng ra rất nhanh, đáy bát là một ít đường hoà tan, nhìn có vẻ không nóng lắm, màu sắc cũng không giống nước đường mạch nha hoà ra.
Nữ nhân thấy Tang La đang nhìn bát của mình liền mỉm cười: "Nước mật ong, tiểu nương tử cho ta nếm thử nhiều một chút, nếu không phải xin lỗi với số mật ong ta bỏ tiền vốn ra này."
Một ong, đúng thật là nỡ bỏ tiền vốn.
Ở thời cổ đại chính là thứ xa xỉ, nhà có tiền mới có thể mua được, bách tính bình thường thật sự rất ít người mua cái này, xem ra hoàn cảnh gia đình của nữ nhân này cũng không tồi, nỡ mang ra ăn, hoặc là trong nhà có người vào núi kiếm được tổ ong.
Tang La mỉm cười đáp lại, đưa chậu gốm cho Thẩm An cầm, lấy dao trúc và thìa gỗ từ trong sọt của Thẩm An ra.
Miếng để ăn thử đã cắt sẵn ở nhà, to bằng miếng mạt chược, nàng lấy thìa gỗ múc một miếng ra, lại cầm dao trúc cắt vài đường, một miếng đậu phụ thần tiên ăn thử được cắt thành bốn miếng nhỏ.
Đậu phụ giống như miếng ngọc bích trộn vào nước sốt màu tương, ánh mắt của mấy hài tử đứng xem không thể rời mắt khỏi nó, đặc biệt là tiểu hài tử của nữ nhân đang cầm bát nước sốt, đây chính là miếng cho nhà bọn họ.
"Nương, cho con một miếng."
"Nhị thẩm, cho cháu một miếng."
Ba người lớn nhỏ như ong vỡ tổ xúm lại gần.
Tang La chỉ nhìn một cái, mỉm cười lại cầm thìa gỗ múc một miếng kích thước như bình thường, như cũ cắt thành bốn miếng, đổ vào bát nước mật ong của nữ nhân còn lại.
Vài hài tử thấy thèm sau lưng nữ nhân cũng reo hò lên.
"Nương/ Đại bá nương, cho con một miếng."
Trong bát của hai nữ nhân đều tự chuẩn bị thìa, chỗ bán hàng Tang La bây giờ trở thành nơi muckbang trực tiếp, trái phải vài vị nữ nhân vốn dĩ để tâm tới tiếng rao hàng của Tang La cũng nhịn không được đi lại gần.
"Đây là bán cái gì?"
"Có thể nếm thử?"
"Trụ Tử, cái này ăn ngon không?"
Người được hỏi chính là hài tử của nhà ăn kiểu mặn.
Nước mật ong không phải nhà nào cũng có, hỏi nhà ăn mặn mới có tính tham khảo.
Hài tử tên là Trụ Tử gật đầu: "Ăn ngon."
Lại ngưỡng mộ nhìn vài huynh muội cách vách, ánh mắt lấp lánh hỏi: "Nhị Lang, trộn với mật ong ăn có ngon không?"
"Ngon, rất ngon!" Hài tử tên Nhị Lang dùng hành động thiết thực nói mới mọi người mình thích món ăn mới lạ này đến cỡ nào, đồng thời kéo tay áo nương nhà mình làm nũng: "Nương, ăn ngon lắm, nương mau mua đi, bữa sáng con muốn ăn cái này."
Một miếng nhỏ như vậy, vào miệng nhai mấy miếng đã hết.
Nữ nhân bị nhi tử kéo lúc này đang đưa miếng cuối cùng vào miệng mình, ăn một miếng rồi nuốt xuống, đôi mắt cũng sáng lên, nàng ấy nhìn Tang La, hỏi: "Tiểu nương tử, ngươi bán đậu phụ thần tiên này thế nào?"
Vừa hỏi vừa nhìn kích thước của đậu phụ trong chậu gốm, kích thước trông khá lớn.
Đây là người mua tiềm năng, Tang La mỉm cười trả lời: "Không đắt, hai văn tiền một miếng lớn, kích thước rất lớn, có thể cắt đầy một bát to."
Hai văn tiền đối với thôn dân thôn Tam Lý mỗi kỳ họp chợ đều có thể dùng chút đồ kiếm được từ trong núi đổi lấy tiền mà nói, quả thật không đắt, nữ nhân kia sảng khoái, lập tức nói: "Được, cho ta một miếng."
Vài tiểu hài tử bên người nàng ấy nghe vậy liền hoan hô một hồi, nữ hài nhi lớn kia chủ động đảm nhận công việc về tìm nãi nãi lấy tiền.
Bên này mua rồi, bên phía nữ nhân nếm thử ăn kiểu mặn kia, vài hài tử cũng kéo y phục của nương và nhị thẩm của mình, năn nỉ nàng ấy mua.
Nữ nhân kia chịu không nổi gật đầu: "Được rồi, lấy cho chúng ta một miếng, ngươi chờ một chút, ta về nhà lấy tiền."
Hai người nếm thử, hai người mua.
Nữ nhân kia vừa quay người về lấy tiền, hàng xóm vốn dĩ chỉ muốn qua xem náo nhiệt cũng lần lượt về nhà cầm bát, không phải ai ai cũng muốn mua, nhưng ai ai cũng muốn nếm thử miễn phí.
Tang La không sợ bọn họ nếm thử, có người nếm thử mới tốt, vừa dặn dò ăn kèm với nước sốt, vừa tận dụng cơ hội rao lên vài câu, động tĩnh bên này lớn, người ở gần đó nghe thấy âm thanh từ trong viện ra ngoài xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.
Thẩm An và Thẩm Ninh kích động không thôi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía sạp thịt heo phía trước.
Thịt ơi thịt à, hôm nay có thể ăn được thịt rồi.