Tên truyện: Chuyển Hạ.
Thể loại: #Nhẹ_Nhàng #Niên_Hạ .…
Tác giả : Gâu~_K.
Mục 3:
Chiều Tối.
Tại trường tiểu học Nhụy Ni, Lục Tiểu Minh - con trai của Lục Thụy Đình, đang học lớp 1.
Vì sự trơ mày trẽn của Châu Lân nên Lục Thụy Đình vẫn phải cho cậu ta quá giang, một phần là tên nhóc nào đó còn đe doạ giáo viên là sẽ động tay chân.
- Minh Minh.
- Bố ơi.
Lục Tiểu Minh đeo bao lô chạy tới ôm chầm Lục Thụy Đình, hắn sau đó cũng bế bé con nhà mình lên trên tay.
- Hôm nay ở lớp có gì vui không con?
- Dạ có ạ, nay con với các bạn được cô giáo dạy làm đồ thủ công a...bố ơi, anh trai này là ai thế?
Lục Thụy Đình bế Lục Tiểu Minh ngồi vào ghế sau, bé con trong lúc chưa yên vị đã nhìn thấy người ngồi phía trước, nhanh chóng hỏi.
- Nhóc con, anh là bạn tr.…
- Đây là sinh viên trường bố, cậu ta nhờ xe quá giang thôi.
Lục Thụy Đình toát mồ hôi may mà bịt miệng Châu Lân kịp thời, cái tên ngả ngớn này cũng tùy ý quá rồi, hắn kiềm chế gằn từng chữ ghé sát tai cậu nói nhỏ.
- Châu Lân, cậu mà nói linh tinh nữa tôi sẽ vứt cậu xuống xe đấy. Nói đi, địa chỉ nhà cậu ở đâu?
- Thầy Lục, thầy đưa em về nhà thầy đi, nhà em nay không có ai, mà em cũng không cầm theo tiền.
- Vậy tôi cho cậu vay.
- Thầy đây là sợ mang em về em sẽ ăn sạch thầy sao?
Lục Thụy Đình đang lái xe, nghe cậu ta nói vậy mà lỡ đạp đúng chân phanh, sửng sốt quay lại nhìn Lục Tiểu Minh rồi quay ra lườm Châu Lân.
- Minh Minh, con có sao không?
- Bố ơi, anh ấy vừa nói ăn sạch bố là sao ạ?
- Không phải thế đâu con, con nghe nhầm rồi đó.
- Aiss, đau đau…
Lục Thụy Đình vừa quay đầu nói chuyện với Lục Tiểu Minh vừa dùng tay nhéo mạnh lên sườn của Châu Lân khiến cậu đau chỉ dám kêu tiếng nhỏ.
Lạch Cạch.
- Thầy Lục, nhà của một người đàn ông vậy mà có thể ngăn nắp sạch sẽ thế này sao?
- Cậu im lặng đi không thì ra ngoài.
Lục Thụy Đình cởi bỏ áo khoác ngoài, sau đó đưa Lục Tiểu Minh đi thay một bộ quần áo khác, Châu Lân thì tự do đi lại xem xét cả căn hộ. Nhà của Lục Thụy Đình ở chung cư, một căn chia ra cũng được kha khá phòng mà trong khi còn là kiểu hai tầng trông rất VIP.
Lúc này, Châu Lân trông thấy tấm ảnh được đặt ở trên tủ tại phòng khách, cậu ta cầm lên xem. Là bức ảnh ba người, trên là người vợ đã li hôn của Lục Thụy Đình, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cũng rất xứng đôi với Lục Thụy Đình.
Chậc, tấm ảnh bị Châu Lân úp mặt xuống.
Trong lúc Lục Thụy Đình đang nấu cơm, Châu Lân với Lục Tiểu Minh ngồi ở bàn ăn trò chuyện.
- Tiểu Minh, hiện tại em là đang ở với thầy Lục sao?
- Không có, lát nữa mẹ sẽ tới đón em. Nhưng sao anh không về nhà mà lại theo bố em về đây thế?
- Nhà anh hôm nay không có người, nên hôm nay định ở đây một hôm.
- Không phải anh ở đây để ăn bố em đấy chứ?
- Ha ha, sao chứ, nhưng mà Tiểu Minh, dù sao bố mẹ em cũng li hôn rồi, vậy anh hẹn hò với bố em được chứ?
- Không được.
- Tại sao không được?
- Vì hai người là đàn ông mà, mà bố em vẫn còn thích mẹ em lắm, anh không có cửa đâu.
- Hai người đang to nhỏ gì thế? Mau ăn cơm thôi.
Lục Thụy Đình ngồi bên cạnh Lục Tiểu Minh, gắp thức ăn cho bé con, ánh mắt thì quay ra lườm Châu Lân gắp miếng xương cho cậu ta.
Một lúc sau, khi cả ba người ăn uống xong cũng là lúc Cố Nhược Lam xuất hiện, Cố Nhược Lam - CEO của tập đoàn Kim Tước, quả nhiên nhìn trực tiếp là một đại mỹ nhân trên dưới trong ngoài đều đẫy đà, chỉ là hơi lạnh lùng.
- Mẹ ơi.
Lục Tiểu Minh vừa gọi vừa nhanh chóng chạy tới ôm chân người phụ nữ, Lục Thụy Đình đi theo phía sau đi tới.
- Bọn anh ăn cơm rồi, em đã ăn uống gì chưa? Đừng vì công việc mà bỏ bữa.
- Em biết rồi, mà Thụy Đình, chàng trai kia là ai vậy?
- Cậu ta là sinh viên trường anh.
Cố Nhược Lam hơi nghiêng đầu nhìn người đang ngồi bên trong, xong thấy Lục Thụy Đình thở dài cô cũng hiểu biết chút ít. Lý do li hôn của Lục Thụy Đình và Cố Nhược Lam hoàn toàn là hoà bình, một phần là hợp nhau phần khác là để tránh sự mai mối đến từ Cố gia, sau đó sau khi tài chính ổn định thì cả hai sẽ theo hẹn trước đó mà li hôn có cuộc sống riêng, nhưng con cái vẫn sẽ nuôi chung tránh cho thằng bé lớn lên thiếu tình thương về một phía. Cái mà Lục Tiểu Minh nói bố mẹ vẫn còn tình cảm cũng không phải là dàn dựng, nhưng giờ cả hai đã là bạn bè tốt của nhau.
Sau khi Cố Nhược Lam đưa bé con rời đi, Châu Lân liền tiến đến ép Lục Thụy Đình vào vách tường, cậu ta ghì chặt hai tay của hắn lên đỉnh đầu, sau đó cưỡng hôn.
- Ưm, Châu Lân! Cậu làm cái gì thế, buông tôi ra.
- Thấy vẫn còn yêu vợ cũ sao? Vừa rồi trông hai người nói chuyện còn cười như thế, em khó chịu lắm đó.
- Châu Lân, tôi với cô ấy như nào đâu có liên quan tới cậu, cậu còn không mau tránh ra, về nhà cậu đi.
- Thầy quên rồi sao, nhà em không có ai cả, nên là hôm nay thầy cho em ngủ lại đây đi.
Châu Lân vừa nói vừa vác Lục Thụy Đình lên vai, sau đó đi lên cầu thang.
- Thầy Lục, phòng thầy ở đâu vậy?
- A, cậu mau thả tôi xuống, cậu định làm gì hả?
- Đương nhiên là đi ngủ rồi, thầy không nói thì em mở đại một phòng nhé.
- Phòng hai, bên trái.
Châu Lân đi tới cạnh giường, cậu thả người xuống sau đó đè lên, há miệng cắn lên cổ đối phương.
- Ức... Cậu là chó à, mau cút xuống.
- Thầy vừa rồi còn cho em ăn xương mà, nên em đang tuân theo ý thầy thôi.
Châu Lân bắt đầu mầy mò lung tung, cả tối hôm đó Lục Thụy Đình bị tên nhóc mặt dày này hành xác đủ kiểu.
-----------------------
Trong phòng tư vấn tâm lý của Ngô Tuân, Diệu Chi Hạ đeo giang tay đầu đội khăn, tay cầm cây lau nhà đang lau chùi. Yêu cầu của Ngô Tuân để làm người mẫu vẽ tranh thay vì tiền phí thì hắn ta bắt cô làm lao công, không những vậy còn mỗi sáng phải mua cà phê cho hắn ta trong vòng một tuần.
- Ấy chị dâu, chị thật sự đến dọn dẹp thật sao? Không ngờ Ngô ca cũng có người theo đuổi, hề hề.
- Ai là chị dâu của cậu, đừng gọi lung tung, tên đáng ghét đó đi đâu rồi?
- Ngô ca sáng nay bảo bên phía cảnh sát gọi đi có việc cần giúp đỡ rồi.
- Hả? Anh ta làm gì cơ? Giúp đỡ cái gì?
- Chị dâu, chị không biết sao?
- Đã nói rồi, cậu đừng có gọi bậy, tôi chỉ đang nhờ vả Ngô ca của cậu thôi. Nào,kể nhanh đi.
Diệu Chi Hạ cầm cán cây lau nhà quất mạnh vào chân Tần Kiến Chiêu, khiến cậu ta nhảy dựng lên nhưng vẫn cố tình cười ngốc nghếch trêu chọc lại.
- Được rồi chị dâu, Ngô ca bọn em lúc con đi học là sinh viên xuất sắc nhất trường đó, sau đó nhờ một vụ án Ngô ca lúc đó trùng hợp nên giúp đỡ, sau đó thì bên cảnh sát thấy anh ấy tài năng liền chiêu mộ về làm cố vấn tâm lý phạm tội cho đội cảnh sát hình sự sau khi ra trường.
- Anh ta vậy mà giỏi tới vậy sao? Nhưng làm cái này có phải nguy hiểm lắm không?
- Ờ thì cũng có, nhưng mà chị dâu không cần lo đâu, Ngô ca có đai đen 9 đẳng taekwondo đó.
- ..... Thật sự người sở hữu đôi tay đó.…
- Chị dâu, chị nói gì em không nghe rõ.
- Không có gì,đi làm việc của cậu đi.
Lúc này, Ngô Tuân cũng trở về, hắn đẩy cửa đi vào nhìn thấy Diệu Chi Hạ mà bất ngờ, tưởng hôm nay hắn không có đây thì cô cũng sẽ không đến.
- Anh xong việc rồi sao? Vậy chúng ta…
- Qua đây.
Diệu Chi Hạ ném cây lau nhà trong tay cho Tần Kiến Chiêu, xong bản thân đi theo Ngô Tuân vào văn phòng. Diệu Chi Hạ lần nào cũng chuẩn bị đầy đủ tất thảy đồ nghề để vẽ tranh, chỉ chờ xem Ngô Tuân khi nào thì sẽ có thời gian thôi.
- Dạo này tôi khá bận nên thời gian chưa có, em...đừng nhìn chằm chằm tay tôi thế chứ.
- A... không...tôi...anh Ngô, tôi có thể cầm tay anh được không?
- Hửm??
Còn tiếp.…