Tên truyện: Chuyển Hạ.

Thể loại: #Nhẹ_Nhàng #Niên_Hạ .…

Tác giả : Gâu~_K.

Mục 6: 

Lục Thụy Đình vừa tắm xong, trên người vẫn còn vương hơi nước, đúng lúc này ngoài cửa có người ấn chuông, hắn tưởng là giao đồ ăn liền đi xuống mở cửa. Khi cửa vừa mở ra hắn liền bất ngờ, hơi lùi lại chuẩn bị đóng cửa.

- Châu Lân? Sao cậu lại ở đây?

Buổi chiều, sau khi Lục Thụy Đình đưa Châu Lân đến phòng y tế xong thì liền rời đi, cậu ta còn muốn đuổi theo nhưng bị bác sĩ của trường học giữ lại để kiểm tra, xong thế nào lại bị gắn mác hổ báo đánh nhau trong trường.

- Thầy Lục nếu không phiền hôm nay cho em ở lại nhà thầy đi, bộ dạng này mà về nhà nếu mẹ em hỏi thì em phải nói sao đây.

- Cậu cứ nói bị giáo viên đánh là được, không có gì nữa thì cậu nhanh về nhà đi.

Dứt lời, Lục Thụy Đình mau chóng đóng cửa lại, Châu Lân kịp phản ứng lại giữ chặt lấy cánh cửa rồi dùng lực mở nó ra. Theo đà cũng như nước trên người Lục Thụy Đình chảy xuống sàn, Lục Thụy Đình ngay lúc đó trượt chân ngã ra sau, đôi mắt của Châu Lân lộ rõ sự hoảng hốt và lo lắng mà thả túi xuống rồi nhào tới dang tay ôm lấy Lục Thụy Đình, cả hai cùng ngã mạnh xuống sàn nhà, bàn tay của Châu Lân vì che đầu cho Lục Thụy Đình mà đỏ lên.

- A!! Aiss!!

Lục Thụy Đình nhờ sự che chở của Châu Lân mà không bị chấn thương, nhưng cảm giác cả người vẫn hơi ê ẩm nhẹ, còn Châu Lân va mạnh bả vai xuống sàn cùng với mu bàn tay chỗ tím chỗ đỏ, cậu khe khẽ kêu lên. Lục Thụy Đình từ từ ngồi dậy, nhìn bàn tay của đối phương mà lo lắng.

- Cậu có sao không? Để tôi đi lấy hộp thuốc.

Cánh cửa tự động đóng lại, sau khi đưa được Châu Lân ra sô pha ngồi, Lục Thụy Đình bắt đầu lục hộp thuốc lấy thuốc mỡ và dầu ra, hắn cầm tay Châu Lân rồi bôi thuốc lên. Châu Lân nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lục Thụy Đình đang bôi thuốc cho mình thì vô cùng vui vẻ, nhớ lại vừa rồi cậu trông thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Thụy Đình mà cậu thấy tim đập thình thịch.

- Vừa rồi…

- Chuyện đó…

- .... Thầy nói trước đi.

- Vừa rồi cảm ơn cậu đã đỡ tôi.

- Nếu vậy tối nay thầy cho em ở lại đây được không?

- .…

Lục Thụy Đình im lặng, không biết nên nói thế nào rằng bản thân cũng có chút thiện cảm với đối phương, chỉ là cảm thấy khoảng cách tuổi tác và giới tính thật sự không nên. Châu Lân thì đang vô cùng chờ đợi câu trả lời của Lục Thụy Đình, không biết cậu ta thích người đàn ông trước mặt này nhiều đến cỡ nào và chung tình đến mức nào.

- Châu Lân, cảm giác hiện tại của cậu chỉ là tuổi trẻ bồng bột thôi, với cả tuổi tác lẫn giới tính của chúng ta không phù hợp, cậu vẫn nên đi tìm bạn gái đi.

Châu Lân với bộ dạng mong chờ sau khi nghe Lục Thụy Đình nói vậy cậu nhưng đang ở chín tầng mây trượt chân rơi xuống, gương mặt cậu nhanh chóng đen lại.

- Thầy Lục xem ra một chút cũng không có cảm giác với em, vậy mà cố chấp lâu như vậy…

Châu Lân đứng phắt dậy, sải bước đi ra cửa nhặt chiếc túi bản thân vừa làm rơi đeo lên vai, trước khi ra khỏi cửa cậu ta không quay đầu lại rồi cất tiếng.

- Xin lỗi, từ mai trở đi em sẽ không xuất hiện trước mặt làm phiền thầy nữa.

Nói rồi cánh cửa cũng từ từ đóng lại, còn Lục Thụy Đình vẫn đứng đó nhìn cánh cửa, sau đó bản thân hắn tự an ủi chính mình.

- Cũng tốt, cũng tốt.…

Hôm sau.

Diệu Chi Hạ đứng bên ngoài phòng khám, chần chừ không biết nên vào không, đúng lúc này Tần Kiến Chiêu mở cửa ra làm cô giật mình.

- Ấy chị dâu, sao chị đến mà không vào đi, nào nào mau vào trong.

- Tôi... cậu... từ từ đã, Ngô Tuân có ở đây không?

- Anh ấy đi giúp cảnh sát phá án rồi, mà chị dâu, sao hôm qua chị lại không đến thế, làm Ngô ca của em cứ thất thần suốt ngày hôm qua...cả hai người không phải là cãi nhau đấy chứ?

- Không.. không có, thất thần là sao?

- Oh... Để em kể chị nghe, hôm qua vì chị không tới nên Ngô ca chả tập trung được cái gì, anh ấy còn chuẩn đoán nhầm cho khách hàng nữa, rồi sau đó phải đóng cửa nửa ngày rồi cứ ngồi đó nhìn ra cửa suốt. Chậc chậc, xem ra ai đó vướng vào lưới tình rồi…

- Tần - Kiến - Chiêu!!

- A Ngô ca anh về lúc nào vậy? haha, em..em còn có việc, đi xử lý nốt đây.

Tần Kiến Chiêu ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy mất hút để lại hai con người vừa nhìn thấy nhau lại trở lên lúng túng tiếp.

- Khụ, cái đó, tôi đang định ra trung tâm thương mại mua chút đồ, không biết em có muốn đi cùng không?

- Vậy còn phòng khám.…

- Hai người cứ đi đi, phòng khám có em ở đây rồi.

Tần Kiến Chiêu đã mất hút vậy mà xuất hiện trở lại, cậu ta nhanh chóng đẩy cả hai người ra, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Ngô Tuân như muốn nói: " Cố lên đại ca, em chỉ giúp anh được như vậy thôi".

- Chúng ta đi thôi.

- Vâng.

Ngô Tuân chu đáo mở cửa xe cho Diệu Chi Hạ để cô ngồi ở ghế lái phụ, sau đó bản thân vòng về buồng lái, thấy cô mãi không kéo được dây an toàn vì bị kẹt Ngô Tuân nhổm người vươn tay kéo sợi dây giúp. Lúc này, sự tiếp xúc gần gũi của cả hai khiến trái tim của Ngô Tuân đập lỡ một nhịp, nhanh chóng trở lại vị trí ngồi.

- Khụ được rồi, chúng ta đi thôi.

Khởi động xe, sau đó đi đến trung tâm thương mại ở giữa trung tâm thành phố cách đây tầm 3,4 km. Trong xe, cả hai ngại ngùng nên đều giữ im lặng.

Sau khi gửi xe xong, cả hai cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại. Diệu Chi Hạ tuy học ở đây nhưng rất hiếm khi đi xa, nên hiển nhiên đây là lần đầu cô tới nơi này. Nhưng còn đối với Ngô Tuân, nhà hắn vốn ở trung tâm thành phố nên không có xa lạ gì.

- Anh Ngô, anh định mua gì vậy?

- Một vài món đồ dùng cá nhân với đồ cho Tần Kiến Chiêu.

- Mà tôi có chút tò mò, Tần Kiến Chiêu nhỏ tuổi hơn anh sao?

- Em đừng thấy mặt cậu ta non vậy nhưng hơn tôi một tuổi đấy, do hồi còn đi học tôi giúp đỡ cậu ta nên từ đó cậu ta cứ xưng hô như vậy thôi.

- Ra là vậy, tôi thấy anh rất tốt bụng, giúp đỡ người khác rất nhiều.

- Vậy em có thích người tốt bụng không?

Khi Ngô Tuân vừa nói ra, Diệu Chi Hạ lập tức lúng túng đỏ mặt, không ngờ con người Ngô Tuân vốn ăn nói thẳng thắn nhưng bạ đâu cũng có thể thẳng thắn như vậy sao?. Trong lúc không biết phải trả lời như nào thì cả hai đúng lúc đi ngang qua một sự kiện trong sảnh của trung tâm thương mại, được chị nhân viên giữ lại.

- Xin chào hai bạn, bên mình đang có sự kiện khai trương chơi trò chơi thắng sẽ có quà, không biết hai bạn có muốn trải nghiệm thử không ạ? Bên mình có nhiều quà tặng phù hợp để tặng cho bạn gái lắm, anh bạn đẹp trai này có muốn thử vận may không?

- Không.. bọn tôi là…

- Cái này chơi như nào?

Bị nhân viên hiểu nhầm là một cặp, Diệu Chi Hạ còn đang định giải thích thì Ngô Tuân đã cướp lời, hắn ta nói chuyện với nhân viên về cách chơi và bao nhiêu điểm sẽ nhận được quà.

- Bắn trúng vào những chiếc biển có con số đang chạy với lượng đạn nhất định sau đó cộng lại trên 120 điểm là cậu có thể nhận được quà, quà ở đây sẽ là tự chọn, còn nếu trúng biển trắng thì sẽ không có điểm đâu nhé, hiện tại điểm cao nhất chính là 135 điểm.

Ngô Tuân gật đầu đã hiểu, sau đó hắn ta cầm khẩu súng lên, nhìn qua ở đây chỉ có năm viên đạn cao su, hắn bắt đầu cầm lên nhắm bắn, Diệu Chi Hạ đứng bên ngoài thầm cổ vũ cho Ngô Tuân. Hai phát đầu tiên Ngô Tuân đã nhắm chuẩn vào hai con số cao nhất, sau đó là hai số tầm trung, còn một phát cuối cùng thì nhớ lại chị nhân viên có nói có con số lớn bí ẩn được giấu dưới tấm biển có dấu hỏi chấm kia nhưng tốc độ cũng như lần xuất hiện trôi qua rất nhanh và ít, Ngô Tuân phải thật tập trung tính toán chờ đợi nó xuất hiện và khi nó vừa xuất hiện Ngô Tuân đã bắn trúng.

- Chúc mừng hai bạn, bạn là người đầu tiên bắn trúng được điểm cao nhất đó, tổng điểm của bạn vừa rồi là 320 điểm, thật tuyệt vời, bên mình có thêm một phần quà nữa bạn cũng có thể tự chọn nhé.

Ngô Tuân nhìn các phần quà được bày trên bàn, hắn ta nhìn lướt qua một lượt liền nhắm trúng một con gấu bông hình mèo con và bộ dụng cụ, màu vẽ tranh bằng nước, hắn cầm hai món quà đó chạy về phía Diệu Chi Hạ.

- Chi Hạ, cái này tặng em.

Lần đầu Ngô Tuân gọi tên cô, không ngờ lại có cảm giác ngọt ngào đến thế, Diệu Chi Hạ ngại ngùng nhận lấy.

- Cảm ơn.

Sau đó cả hai tiếp tục đi một vòng để mua đồ, lúc trở về Ngô Tuân dừng xe dưới kí túc xá của cô, đám con gái trong kí túc xá đều ngó ra hóng hớt.

Còn tiếp…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play