Tên truyện: Chuyển Hạ.
Thể loại: #Nhẹ_Nhàng #Niên_Hạ …
Tác giả : Gâu~_K.
Mục 2:
Tại quán cà phê, sáu con mắt nhìn nhau, Ngô Tuân cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi nhìn hai cô gái ngồi phía trước.
- Vậy ra em là sinh viên khoa mỹ thuật, nên em muốn tôi làm người mẫu cho bài tốt nghiệp của em?
- Vâng, em là sinh viên ở Cảnh Hoa, không biết thời gian anh như nào? Có thể dành chút thời gian để…
- Không, tôi từ chối.
Vừa nãy, Diệu Chi Hạ cứ nắm khư khư tay của Ngô Tuân, sau đó Bách Mỹ Loan phải kéo cả hai vào một quán cà phê gần đó, nếu không để người quen nhìn thấy chắc ngại chết mất, ở đây còn gần trường và ký túc xá. Nói xong Ngô Tuân đang chuẩn bị rời đi thì Diệu Chi Hạ vội đứng lên chặn anh lại.
- Khoan đã, tôi có thể trả phí làm người mẫu cho anh, anh có thể giúp tôi được không?
- Không cần, tôi còn có việc, em vẫn nên tìm người khác đi : nói rồi Ngô Tuân né ra sau đó đi đường khác đi ra ngoài.
- Chi Hạ, người ta từ chối vậy rồi, mà mình thấy anh ta trông hơi quen quen, không biết gặp ở đâu rồi.
- Quen sao? Mà thôi, chúng ta về trường thôi.
Trước lúc đi, Chi Hạ là người thanh toán, khiến cô càng nghĩ càng thấy khó chịu. Đúng lúc này, cả hai đi qua bảng tuyên dương sinh viên xuất sắc đã tốt nghiệp trước đây, trên đó có hình ảnh của Ngô Tuân làm Bách Mỹ Loan phải kêu lên.
- Chi Hạ, Chi Hạ, cậu mau qua đây, mình nhớ ra sao lại thấy quen rồi, mau nhìn này, đây không phải người vừa rồi sao? Không ngờ tên lạnh lùng ấy lại là đàn anh cùng trường với chúng ta.
Diệu Chi Hạ bị Bách Mỹ Loan kéo lại, mắt nhìn theo hướng chỉ tay của đối phương, lúc này cô hơi trầm ngâm suy nghĩ gì đó quay lại nói với Bách Mỹ Loan.
- Loan Loan, cậu đi trước đi, mình qua tìm giáo viên có chút việc.
- Khoan đã Hạ Hạ, cậu…
Bách Mỹ Loan còn chưa nói xong đã thấy Diệu Chi Hạ mất người, cô khẽ thở dài rồi đi bộ một mình trở về. Còn lúc này, bên phía Diệu Chi Hạ đang gõ cửa phòng giáo vụ.
- Em nói đến Ngô Tuân của khoa y học chuyên ngành tâm lý học sao?
- Vâng ạ, thầy có cách nào để liên lạc cho... Tiền bối Ngô không ạ?
- Nếu thầy nhớ không nhầm hình như em là sinh viên bên mỹ thuật mà? Có chuyện gì sao? Không lẽ bên khoa mỹ thuật áp lực đến vậy sao?
Diệu Chi Hạ nghe xong chỉ có gãi đầu cười trừ đáp lại nửa đùa nửa thật, nhưng sau đó cô cũng đã lấy được cách liên lạc, không chỉ vậy thầy giáo còn đưa cả địa chỉ nơi làm việc của Ngô Tuân cho cô, sợ cô thực sự áp lực học tập cần tư vấn tâm lý thật.
Diệu Chi Hạ cầm theo địa chỉ sau đó tra trước trên maps, thấy khoảng cách không xa trường lắm nên cô đi bộ. Thật ra Diệu Chi Hạ cũng hết cách, vì tác phẩm sắp tốt nghiệp ngày nộp đang tới gần mà quay đi quay lại cũng chỉ có Ngô Tuân là phù hợp gu thẩm mỹ của cô, cô phải mặt dày mà làm liều thôi.
- Là chỗ này sao?
Diệu Chi Hạ nhìn ngó một hồi rồi đẩy cửa bước vào, trước mặt là một bàn tiếp tân có một chàng trai mặc áo blouse đang ngồi húp tô mỳ vằn thắn nóng hổi, lúc thấy người bước vào cậu ta vội vàng lau miệng đứng lên, tươi cười hỏi.
- Xin chào, không biết vị tiểu thư này đã có lịch hẹn gì chưa ạ?
Diệu Chi Hạ nhìn người trước mặt mà bối rối, cô không nghĩ sẽ cần có lịch hẹn, Diệu Chi Hạ ấp úng trả lời.
- Tôi...à, cái đó... thật ra…
- Em theo dõi tôi sao?
Lúc này, Ngô Tuân bất ngờ mở cửa đi ra ngoài,khi nhìn thấy Diệu Chi Hạ liền hỏi, mà nhờ vậy mà Diệu Chi Hạ đã được giải vây.
- Ngô ca, hai người quen biết nhau à?
- Không có.
- Có.
- Hả???!
- .... Tôi đến đây tìm bác sĩ Ngô để tư vấn tâm lý.
- À à vậy sao, vậy tiểu thư này điền thông tin cá nhân của mình vào đây nhé.
- À được...ờ chỗ này phải không?
Ngô Tuân khoanh tay cau mày nhìn cả hai, hắn chờ cho Diệu Chi Hạ điền thông tin xong thì đưa cô vào phòng khám bên trong, trước đó không quên quay lại nói một câu.
- Tần Kiến Chiêu, lần sau ăn ở cạnh cửa sổ hoặc ra cửa ngồi ăn, cả phòng khám vì cậu mà ám mùi vằn thắn rồi.
- Không phải chứ Ngô ca!!
Ngô Tuân đã vào trong chỉ còn thanh niên nào đó phải chạy đi mở hết cửa ra, bật cả quạt thông gió rồi cầm bát mì vằn thắn đang ăn dở ra ngoài cửa đứng ăn tiếp.
Trong phòng, Ngô Tuân và Diệu Chi Hạ ngồi mặt đối mặt với nhau, hắn xoay chiếc bút trong tay rồi cầm tờ giấy thông tin của Diệu Chi Hạ lên xem.
- Thực sự là học khoa mỹ thuật cũng có áp lực tâm lý sao?
- Phải...đúng vậy.
Trên tờ giấy mà Ngô Tuân đang cầm, ngoài thông tin ra có ghi rõ cả triệu chứng stress tâm lý mà khách hàng đang gặp phải, không ngờ Diệu Chi Hạ lại lấy luôn lý do lúc trước của Thầy Trương mà áp dụng luôn, nhưng tất nhiên với Ngô Tuân nhìn biểu hiện của cô là hắn nhận ra ngay, mà nói đi cũng phải nói lại, không tìm được người mẫu thì hoạ sĩ cũng mắc bệnh tâm lý, nhỉ?
- Khi nào tác phẩm tốt nghiệp của em sẽ phải nộp?
- Dạ?! A, hạn là đến giữa tháng sau...anh đồng ý giúp tôi rồi sao?
- Hm, Nhưng tôi có một yêu cầu…
- Vâng?
------------------------
Phòng giáo vụ, thời gian sinh viên tan môn cũng là lúc các giáo viên tan làm. Lúc này, Lục Thụy Đình cầm cặp xách đi xuống lấy xe chuẩn bị về nhà, bất ngờ Châu Lân đã ở đó ngồi chờ bên cạnh xe của hắn từ bao giờ.
- Châu Lân, sao cậu không về nhà mà ngồi ở cạnh xe tôi làm cái gì?
- Tại thầy cứ tránh mặt em nên em phải ngồi đây thôi.
Châu Lân mặc đồng phục của đội bóng rổ, tay cầm một bên quai bao lô vắt qua vai, dáng người cao ráo điển trai nhưng mặt dày, cậu ta cười.
- Thầy Lục có thể cho em quá giang được không? Xe đạp của em không may hỏng rồi.
- Không được. Lục Thụy Đình vừa nói vừa mở cửa xe ngồi vào buồng lái, đang tính đóng cửa thì bị Châu Lân cản lại.
- Tại sao lại không được?
Châu Lân giữ lấy cửa xe, cả người cậu hơi nhướn vào bên xong.
Lục Thụy Đình thấy vậy hơi nhích người ra sau, lấy tay đẩy mặt tên mặt dày nào đó ra.
- Tôi phải đi đón con.
- Cũng có sao, em đi cùng thầy.
- ..…
Rất nhanh, Châu Lân đã mở cửa ghế lái phụ ngồi vào trong, Lục Thụy Đình á khẩu nhìn cậu ta, cảm thán đối phương mặt thật dày.
Còn tiếp.…