Tô Chi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Có lẽ là vì buổi chiều tinh thần căng thẳng nên cô có hơi mệt. Mãi đến khi được Việt Xuân Hàn đặt xuống, cô mới mơ màng mở mắt.
“Về đến nhà rồi.”
Tô Chi mơ màng mở mắt ra, quả nhiên thấy được khoảng sân nhỏ quen thuộc. Cây bạch quả bên tường viện vẫn đang rụng lá, mặt đất được trải một lớp thảm màu vàng kim.
Khoảng sân nhỏ quen thuộc khiến thần kinh Tô Chi thả lỏng. Chẳng biết từ lúc nào, khoảng sân nhỏ này đã trở thành nhà của cô. Việt Xuân Hàn đưa lại hộp hoành thánh đã được gói kỹ cho Tô Chi, rồi dắt cô vào cửa.
Tô Chi vẫn còn ngái ngủ nên đầu óc chưa được tỉnh táo lắm, cô xách hộp hoành thánh đứng ngẩn người trong sân. Bỗng nhiên, một bóng người nhỏ bé từ trong nhà chạy thẳng về phía cô. Tô Chi nhìn kỹ lại, là Việt Điềm Điềm.
Việt Điềm Điềm mặt mày đẫm nước mắt, khóc đến thở không ra hơi: “Dì, dì ơi…”
Tô Chi đang xách hoành thánh trong tay, không thể ôm con bé được, chỉ đành luôn miệng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, Điềm Điềm đừng khóc, dì về rồi đây, nín đi nào.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT