Cố Nhược Kiều do dự, không biết có nên quay về hay không.
Nhưng gió quá lớn, mưa quá to, bóng đêm lại tĩnh mịch. Nàng sợ nếu đi nửa chừng sẽ bị gió cuốn bay mất.
Nhưng nếu ở lại, ngủ ngoài trời một đêm, chắc chắn sẽ cảm lạnh.
Nàng còn đang phân vân thì một tia chớp xé toạc bầu trời, giáng xuống sân viện.
“A!”
Bị dọa bất ngờ, nàng bật kêu lên.
Ngay sau đó, cửa phòng đột ngột mở ra.
Cố Nhược Kiều hoảng hốt xoay người, theo bản năng lao vào lòng người trước mặt.
Áo nàng đã bị mưa làm ướt sũng, dính chặt vào cơ thể.
Mặc Hành theo phản xạ định đẩy nàng ra, nhưng khi chạm vào, hắn nhận ra người trong lòng đang run lên bần bật, trông vô cùng đáng thương.
Chỉ chần chừ một chút, hắn liền quên mất ý định ban đầu.
Lại một tia sét giáng xuống, ầm vang cả đất trời.
Cố Nhược Kiều trong lòng hắn càng hoảng loạn, nép sát vào người hắn, như muốn chui hẳn vào lòng để tìm chút an toàn.
Mặc Hành bất giác mềm lòng.
Hắn khẽ siết tay ôm lấy nàng, đóng cửa lại.
Mưa gió lập tức bị chặn ngoài phòng.
Nhưng nàng vẫn đang run. Không rõ là vì sợ hãi hay vì lạnh.
Có lẽ là vì lạnh.
Vì chỉ ôm nàng một chút mà trên người hắn cũng thấm hơi ẩm.
Mặc Hành buông nàng ra, đi đến tủ quần áo, rút ra một chiếc áo đen.
“Cởi đồ ra.”
Nghe vậy, Cố Nhược Kiều ngước mắt nhìn hắn.
Đôi mắt to tròn lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn mờ mịt, như thể không hiểu tại sao hắn lại nói vậy.
Mặc Hành ném áo cho nàng: “Thay đồ.”
Lúc này nàng mới hiểu ý hắn.
Đúng là nếu bị bệnh, tướng quân nhất định sẽ thấy nàng phiền phức.
Nhưng mà…
Ở đây ư?
Nàng lúng túng liếc nhìn hắn, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
“Tướng quân có thể quay mặt đi không?”
Mặc Hành nhướng mày.
Vật nhỏ này dám ngủ ngoài cửa phòng nam nhân suốt mấy đêm, vậy mà lúc này lại biết ngại ngùng sao?
Hắn không đáp, chỉ thản nhiên nói:
“Nàng chẳng phải luôn miệng gọi ta là phu quân sao? Trước mặt phu quân mà thay đồ, sao lại thẹn thùng?”
"Ta... ta..." Cố Nhược Kiều đỏ mặt, luống cuống.
“Hay là, trong lòng phu nhân đã có người khác, nên không thể để vi phu nhìn?”
"Không có! Không có mà!" Nàng vội vã phủ nhận.
Nhưng ngay khi nói ra, nàng mới nhận ra bản thân đã vô tình thừa nhận tình cảm với hắn.
Nàng lập tức im bặt, co người lại.
Mặc dù không thấy mặt nàng, Mặc Hành vẫn có thể tưởng tượng được gương mặt kia chắc chắn đã đỏ ửng, ánh mắt e thẹn.
Không thể phủ nhận, hắn cảm thấy có chút động lòng.
Để che giấu, hắn khẽ hừ một tiếng rồi xoay người.
“Được, ta không nhìn, mau thay đi.”
Cố Nhược Kiều nhẹ nhõm thở phào.
Sau khi xác nhận Mặc Hành thực sự quay lưng, nàng mới chậm rãi cởi bộ đồ ướt ra.
Dù biết hắn không nhìn, nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ, hai tai nóng bừng.
Nàng không biết, hắn thực ra vẫn nghiêng người quan sát.
Nhìn nàng gỡ áo, để lộ bờ lưng trắng nõn cùng sợi dây buộc mỏng manh, Mặc Hành chợt cảm thấy cổ họng khô khốc.
Chỉ cần khẽ kéo một chút, sợi dây kia sẽ tuột xuống…
Đôi mắt hắn trầm xuống, càng thêm tối tăm.
Nhìn nàng khoác lên chiếc áo của hắn, rồi cúi đầu cởi quần dài, Mặc Hành không khỏi nheo mắt.
Áo hắn rộng rãi nhưng vẫn ôm lấy những đường cong mềm mại.
Mặc Hành lặng lẽ siết chặt nắm tay, cố gắng dời mắt đi, nhưng hình ảnh kia vẫn in sâu trong tâm trí hắn.