Trong bóng đêm tĩnh lặng, Mặc Hành đột nhiên mở mắt.
Nhưng hắn không vội hành động.
Trong phủ, hầu như ai cũng có võ công, chỉ riêng tiểu kiều thê của hắn là không biết võ nghệ, cũng không giỏi che giấu bản thân.
Hắn vốn nghĩ rằng nàng sẽ lại lén lút chui vào phòng hắn, leo lên giường như mọi lần.
Có lẽ là muốn quyến rũ hắn, có lẽ là muốn dụ dỗ hắn.
Dù là lý do gì, hắn cũng sẽ không để nàng tiếp tục tùy tiện qua lại trong phủ như thế.
Nhưng mà—
Hắn chờ mãi, chờ mãi, vẫn không thấy cửa phòng bị đẩy ra.
Bước chân của nàng dừng ngay trước cửa, sau đó hoàn toàn im lặng.
Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng vải ma sát, rồi lại rơi vào tĩnh lặng.
Mặc Hành cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
“Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?”
Hắn nhíu mày.
Thật sự quá xem thường hắn rồi.
Hắn quyết định không để tâm.
Nhưng không ngờ, đêm nay Cố Nhược Kiều thật sự không vào phòng.
Ngược lại, chính hắn vì tò mò mà suốt cả đêm không ngủ được.
---
Sáng sớm hôm sau.
Cố Nhược Kiều tỉnh dậy.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nàng lặng lẽ rời đi.
Ngay khi nàng vừa khuất bóng, Mặc Hành lập tức gọi A Đạm vào.
“Nàng đâu rồi?”
A Đạm cúi đầu đáp: “Hồi tướng quân, cô nương đã về viện của mình.”
“Tối qua nàng làm gì bên ngoài?”
“Ách... Cô nương... cô nương ngủ ngoài cửa phòng ngài ạ.”
Mặc Hành nhíu mày.
Thật sự ngủ ngoài đó sao?
Dù là mùa hè, ban đêm vẫn có gió lạnh. Cái thân thể yếu ớt kia, nhỡ đâu cảm lạnh thì sao?
Hắn không nhận ra rằng bản thân đã vô thức lo lắng cho nàng.
Còn Cố Nhược Kiều, vừa về đến giường đã lăn một vòng, ôm lấy chăn mềm, hạnh phúc lẩm bẩm:
“Vẫn là giường thoải mái nhất! Tối qua lạnh chết ta rồi!”
Hệ thống: “Ký chủ, cô chắc cách này có hiệu quả không? Mặc Hành không giống kiểu người dễ bị khổ nhục kế làm lay động.”
“Người như hắn, quen sống trên chiến trường, chém giết vô số, làm sao có lòng thương hại?”
Cố Nhược Kiều cười cười: “Khổ nhục kế tuy cũ, nhưng đối với loại người vô tình như hắn, lại càng hiệu quả.”
Hệ thống: “Nhỡ đâu hắn còn cứng rắn hơn cô nghĩ thì sao?”
Cố Nhược Kiều: “Vậy thì ép hắn mềm xuống!”
---
Cơ hội không chờ lâu.
Bốn ngày sau, Cố Nhược Kiều vẫn tiếp tục ngủ ngoài cửa phòng Mặc Hành.
Hôm nay, trời u ám, không khí tràn ngập hơi nước, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp kéo đến.
Nhưng nàng vẫn đến.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Mặc Hành nhíu mày.
“Trời thế này mà vẫn còn đến? Định diễn khổ nhục kế thật sao?”
Hắn hừ lạnh trong lòng, quyết định không quan tâm.
Nhưng nửa đêm, mưa lớn trút xuống.
Gió rít, cây cối bị vùi dập trong cơn bão.
Cùng lúc đó, tiếng sấm nổ vang trời.
Cố Nhược Kiều giật mình tỉnh dậy.
Nàng theo phản xạ che miệng, kìm lại tiếng kêu sợ hãi.
Mặc Hành lập tức bật dậy khỏi giường.
Lại một tiếng sấm giáng xuống.
“Ô...”
Bên ngoài, một âm thanh run rẩy vang lên.
Như thể nàng sợ đánh thức người trong phòng, tiếng thét chói tai bị nàng cố nén lại.
Nhưng trong tai Mặc Hành, lại như một con thú nhỏ đang run rẩy vì sợ hãi.
Ánh mắt hắn tối đi, nhìn ra cửa sổ.
Chỉ cần nhìn bóng cây lay động hắt lên cửa sổ, cũng biết trận mưa bên ngoài lớn đến mức nào.
“Ngốc nghếch!”
Tiếng bước chân bên ngoài có chút hỗn loạn.
Khiến tâm trạng hắn cũng dần rối loạn theo.