Chiếc áo của Mặc Hành vừa dài vừa rộng, khi Cố Nhược Kiều mặc vào, tà áo gần như quét đất.
Cổ áo hơi trễ, dù đã buộc chặt dây vẫn để lộ xương quai xanh mảnh mai.
Nàng mặc xong, bỗng cảm thấy có chút lúng túng, tay chân không biết để đâu.
Mặc Hành lúc này cũng thay áo trong bị thấm ướt.
Hắn không né tránh nàng, tùy tiện cởi áo, để lộ tấm lưng rộng rắn rỏi, như thể chẳng hề bận tâm có người nhìn.
Cố Nhược Kiều vô thức ngước mắt lên, lập tức trông thấy cảnh tượng ấy.
Nàng lập tức đỏ mặt, kinh hãi quay phắt đi, hai tay che kín mắt, xấu hổ đến mức không biết làm sao.
Mặc Hành khẽ cong môi, thong thả buộc lại đai lưng.
Đến khi xong xuôi, hắn liếc nhìn nàng vẫn đang quay lưng che mặt, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hắn ngồi xuống giường, giọng trầm thấp:
“Lại đây.”
Cố Nhược Kiều chậm rãi buông tay, rụt rè quay đầu nhìn trộm.
Thấy hắn đã mặc chỉnh tề, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn không dám tiến lại gần.
Mặc Hành nhướng mày: “Không nghe lời?”
Nàng hoảng hốt lắc đầu.
Nhưng đôi chân vẫn chần chừ không bước tới.
Mặc Hành trầm giọng, sắc mặt trở nên lạnh lẽo:
“Đây là nghe lời sao?”
Giọng hắn vừa dứt, nàng lập tức co rúm người lại, không dám chậm trễ nữa, bước từng bước nhỏ đến gần.
Nhưng chưa kịp phản ứng, nàng đã bị hắn kéo vào lòng.
"A!" Nàng kêu khẽ, vội giãy giụa muốn đứng lên.
Không ngờ cánh tay hắn vững chãi siết chặt eo nàng.
Nàng vừa nâng người lên, liền bị kéo trở lại.
"Xin... xin lỗi..." Giọng nàng run rẩy, hai tai đỏ bừng.
Nhưng hắn không hề buông nàng ra.
Ngược lại, hắn khẽ lướt ngón tay qua vành tai nàng.
Cố Nhược Kiều run lên, đôi mắt bắt đầu phủ một tầng hơi nước mờ mịt.
“Tướng quân... đừng chạm vào...”
Giọng nàng mềm mại, ngọt ngào, lọt vào tai Mặc Hành nghe đặc biệt êm tai.
Cánh tay hắn càng siết chặt, kéo nàng ngồi gọn trên đùi mình.
“Vì sao không cho chạm?”
Giọng hắn không hề nghiêm khắc, như thể chỉ đơn thuần tò mò.
Cố Nhược Kiều không dám nhìn hắn, nhỏ giọng đáp:
“Ngứa...”
Vừa dứt lời, cằm nàng liền bị nâng lên.
“Vậy tại sao không dám nhìn ta? Có chuyện gì giấu giếm sao?”
Nàng hoảng hốt, vội lướt mắt nhìn hắn một cái, rồi lại lập tức tránh đi.
“Không có...”
Mặc Hành cười khẽ:
“Không có gì? Không dám nhìn ta, hay không có chuyện giấu giếm?”
Hắn cố chấp muốn có câu trả lời.
Cố Nhược Kiều không trốn được, đành phải ngước lên nhìn hắn thêm lần nữa, lí nhí nói:
“Đều không có...”
Nhưng ánh mắt hoảng loạn của nàng rõ ràng đã bán đứng nàng.
Mặc Hành nhìn nàng, cảm thấy thật đáng yêu.
Hắn nghiêng đầu, chậm rãi hỏi:
“Nửa đêm canh ba, nàng làm gì ở ngoài phòng ta?”
Cố Nhược Kiều lập tức muốn cúi đầu.
Nhưng cằm vẫn bị hắn giữ chặt.
Nàng chột dạ, đôi mắt đảo loạn khắp nơi, chẳng khác nào đang tự tố giác bản thân có ý đồ gì đó.
Mặc Hành nhếch môi, chậm rãi nói:
“Chẳng lẽ... muốn trộm tài liệu mật?”
Cố Nhược Kiều giật mình, hoảng hốt muốn lắc đầu nhưng không thể động đậy, đành vội vã lên tiếng:
“Không có! Ta không có!”
“Vậy vì sao nàng ở ngoài phòng ta?”
“Ta...”
“Thành thật thì được khoan hồng, ngoan cố sẽ bị nghiêm trị. Nếu dám nói dối, hậu quả thế nào, nàng biết rõ.”
Cố Nhược Kiều sợ hãi, lập tức mếu máo:
“Ta... ta sợ...”
Mặc Hành nhướng mày:
“Sợ gì? Sợ ta?”
Nếu sợ hắn, thì sao lại dám đứng ngoài cửa phòng hắn?
Nàng vội lắc đầu, nhỏ giọng đáp:
“Sợ... ma...”
Mặc Hành nghe vậy, không nhịn được bật cười.
“Vật nhỏ, nàng biết không? Trên đời này còn có thứ đáng sợ hơn ma rất nhiều.”
Cố Nhược Kiều chớp mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
Nước mắt còn đọng nơi khóe mi, đôi mắt long lanh trong suốt, khiến người ta không khỏi nảy sinh chút ý nghĩ xấu xa.