Người ở thôn Liễu Diệp nói chung đều ăn được chút cay, đây cũng là lý do tại sao cửa hàng lẩu cay và tiệm lẩu của Kỷ Trường Phong lại có thể mở ra.
Nhưng dù là ớt cay hay tỏi thì cũng là gia vị xào rau, hoặc ăn kèm với đồ ăn, chứ đâu có ai ăn không như thế.
Huống chi đĩa tỏi đặt ở góc bàn kia là mẹ Lý đã bóc sẵn để dùng làm gia vị phi thơm nồi lẩu, nhìn sơ qua cũng không ít đâu, ăn nhiều thật nóng ruột.
Mẹ Lý thấy vậy mở lời hòa giải: “Đường Đường, ai lại bảo người ta ăn tỏi không như vậy, cay lắm……”
Lời của mẹ Lý còn chưa dứt, gần như là ngay giây sau khi Ngu Đường vừa nói xong, Kỷ Trường Phong liền không chút do dự bốc những tép tỏi đó nhét vào miệng, nhanh chóng nhai ngấu nghiến.
Động tác nhanh đến mức, thật giống như những thứ đó không phải là tỏi, mà là hạt dưa hay kẹo vậy. Vừa nhai vừa vẫn tiếp tục nhét vào miệng, trong tay nắm chặt đầy tỏi, một bên ăn một bên còn nhìn Ngu Đường.
Nhưng Lý Hồng và những người khác rõ ràng nhìn thấy trán Kỷ Trường Phong dần dần đổ mồ hôi, nét mặt cũng có chút biến đổi, rất rõ ràng Kỷ Trường Phong không hề thờ ơ như vẻ ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play