Đêm khuya tĩnh lặng, giường đất được mẹ Lý đốt cho ấm áp, Ngu Đường nằm thẳng trên giường, ổ chăn mềm mại thoải mái.
Cô nhắm mắt nằm một lát, muốn nhanh chóng đi vào giấc ngủ, không nghĩ ngợi nhiều thứ linh tinh vớ vẩn, nhưng buổi tối con người ta suy nghĩ vốn dĩ nhiều, huống chi không hiểu vì sao, rõ ràng trước đây cô ngủ một mình còn lâu hơn, nhưng giờ đột nhiên một mình ngủ……
Ngu Đường nhíu mày, bên người phảng phất vẫn còn hơi ấm lồng ngực ấm áp như lò sưởi của Kỷ Trường Phong, còn có làn da ôm chặt lấy cô.
Mỗi khi cô có ảo giác như vậy, chỉ cần hơi hé mắt nhìn sang bên cạnh, liền phát hiện đó là ảo giác.
Cô cảm thấy phiền, lại còn vô cớ bực bội, thế là lật người trùm chăn kín đầu, rồi lăn lộn không chút kiêng nể trên giường đất.
Chỉ có một mình cô ngủ, căn nhà này rộng rãi thoáng đãng biết bao, trên giường đất cũng rộng rãi biết bao, cô muốn ngủ thế nào thì ngủ thế đó, mặc kệ là nằm ngang hay nằm dọc, muốn lăn mấy vòng thì lăn bấy nhiêu, không ai quản, cũng sẽ không có ai đột nhiên khó hiểu ôm cô lên người, đắp chăn cho cô.
Ngu Đường vừa mới ngẩng cằm lên, liền đột nhiên khựng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play