Vân Hạ cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.

     Cô không phải kẻ trộm ký ức? Vậy thì những gì cô đã làm suốt bao năm qua là gì?

     Cô nhìn chằm chằm vào Tinh Du, giọng run rẩy

     - Nếu tôi là nạn nhân… thì ai là kẻ đứng sau tất cả chuyện này ?

     Tinh Du im lặng trong giây lát, rồi chậm rãi nói:

     - Tổ chức đã tạo ra em.

     Cô chết sững.

     - Không… không thể nào.

     Cô sinh ra và lớn lên như bao người bình thường khác. Làm sao có thể có chuyện cô bị “tạo ra”? Nhưng một giọng nói vang lên trong đầu cô—lời của những bác sĩ trong đoạn ký ức mơ hồ vừa rồi:

     “Mẫu thử nghiệm số 07… đã phát triển vượt mức mong đợi.”

     Cô ôm đầu, cảm giác choáng váng ập đến. Những mảnh ký ức rời rạc không ngừng va đập trong tâm trí cô, như thể một cánh cửa vừa bị hé mở. Cô thấy mình nằm trong một căn phòng trắng toát, có hàng chục đứa trẻ khác cũng bị gắn dây dẫn như cô. Những giọng nói vang lên, lạnh lùng và vô cảm:

     “Nhóm số 07 có khả năng xâm nhập giấc mơ. Tăng liều lượng thí nghiệm.”

     “Nếu không kiểm soát được, hãy xóa trí nhớ và thử lại.”

     Xóa trí nhớ.

     Những từ đó như một con dao lạnh lẽo đâm thẳng vào tâm trí cô.

     Tinh Du nhìn cô, giọng anh ta nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn đầy nghiêm túc:

     - Em không phải là một người bình thường, Vân Hạ. Em là một phần của thí nghiệm kéo dài hàng chục năm. Và những kẻ đó…- Anh ta ngừng lại, ánh mắt sắc lạnh. - Họ vẫn đang tìm kiếm em. 

     Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

     Nếu những kẻ đó đã từng xóa ký ức của cô một lần… thì có lẽ, chúng có thể làm lại lần nữa. Cô không chỉ là nạn nhân. Cô là mục tiêu.

     Vân Hạ thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Nếu những gì Tinh Du nói là thật, thì cô không chỉ là một kẻ trộm ký ức vô tình bước vào những giấc mơ của người khác. Cô là một thí nghiệm sống, là kết quả của một dự án bí mật, và quan trọng hơn—cô chưa bao giờ thực sự tự do.

     Cô siết chặt tay. 

     - Vậy tại sao tôi vẫn còn ở đây? Nếu họ muốn tìm tôi, tại sao đến giờ tôi vẫn chưa bị bắt? 

     Tinh Du nhìn cô, đôi mắt anh ta ánh lên một tia sắc lạnh.

     - Vì anh đã giúp em trốn thoát.

     Cả người cô cứng đờ.

     - Anh nói gì?

     Tinh Du thở hắt ra. 

     - Em không nhớ, nhưng chúng ta đã gặp nhau trước đây. Không chỉ trong giấc mơ. Trong thực tế, anh là người đã đưa em rời khỏi nơi đó.

     Những mảnh ký ức trong đầu cô lại rung chuyển. Cô thấy hình ảnh bàn tay ai đó kéo cô chạy trong một hành lang dài, ánh đèn đỏ nhấp nháy, còi báo động vang lên inh ỏi. Cô không thấy rõ gương mặt người đó, nhưng cảm giác bàn tay ấy… rất quen thuộc.

     Cô nhìn chằm chằm vào Tinh Du, hơi thở gấp gáp. 

     - Anh… đã cứu tôi?

     Anh ta gật đầu.

     - Vậy tại sao tôi không nhớ gì cả?

     Ánh mắt Tinh Du tối lại. 

     - Vì để em trốn thoát an toàn, anh đã phải xóa đi phần lớn ký ức của em về tổ chức đó.

     Lời nói ấy như một nhát dao sắc bén cắt qua tâm trí cô. Cô bật cười, nhưng tiếng cười ấy đầy cay đắng. 

     - Vậy ra, tôi không chỉ bị tổ chức kia thao túng… mà ngay cả anh cũng quyết định thay tôi?

     Tinh Du im lặng. Cô lùi lại một bước. 

     - Anh có bao giờ nghĩ rằng tôi có quyền được nhớ không?

     Anh ta siết chặt nắm tay. 

     - Anh không có lựa chọn nào khác. Nếu em nhớ lại quá sớm, họ sẽ phát hiện ra em.

     - Vậy bây giờ thì sao? - Cô nhìn thẳng vào mắt anh. - Tại sao anh lại để tôi nhớ lại?

     Giọng anh trầm xuống. 

    - Vì bọn chúng đã tìm ra em rồi.

     Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Như để xác nhận lời của anh, ngay khoảnh khắc đó, một tiếng động lớn vang lên từ ngoài cửa sổ. Vân Hạ quay phắt lại—bóng đen thấp thoáng trong con hẻm tối, một ánh đỏ nhỏ lóe lên trong bóng đêm.

     Bọn chúng đã đến.

Hết chương 6.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play