Tô Chỉ Anh nhìn dáng vẻ của lão thái thái, hẳn là thật sự không biết, mà Tôn ma ma hẳn là mượn cơ hội bắt chuyện với mình, đem chuyện này bẩm báo cho lão thái thái.
Tôn ma ma gật đầu: "Đúng vậy..." Nói xong nhìn về phía Tô Chỉ Anh, như có thâm ý nở nụ cười.
Lão thái thái tiếp tục vân vê phật châu, nửa ngày không nói thêm nữa, mí mắt rũ xuống gần như nhập định, Tôn ma ma hầu hạ bà nhiều năm, dĩ nhiên biết ý Tứ của lão thái thái, lui xuống.
Trong phòng yên tĩnh một hồi, lão thái thái mới hỏi: "Có phải Nhị tỷ nhi lại tới tìm ngươi gây phiền toái?"
Sau khi Tô Chỉ Anh trở về, Tô Uyển Ngọc không ngừng tìm nàng gây sự, nông cạn cho rằng chèn ép đích trưởng nữ là nàng, giống như Tô Uyển Ngọc nàng ta thắng được địa vị đích nữ vậy. Những chuyện này chính là vị lão thái thái không hỏi thế sự ở hậu viện này cũng nghe nói.
Tô Chỉ Anh đến cũng là vì nói chuyện này, liền gật đầu nói: "Gây sự một chút... Tổ mẫu, cháu gái nghe nói người muốn dọn đến am trong nhà?"
Lão thái thái cũng không trả lời ngay, nửa ngày sau mới khẽ gật đầu: "Đúng là có dự định này, thế nào?"
Tô Chỉ Anh nói: "Cháu gái muốn cầu tổ mẫu mang con đi, nếu con còn ở trong phủ này, sợ là không có gì tốt... Cháu gái thà rằng phụng bồi tổ mẫu Thanh Đăng Cổ Phật cả đời, cũng không muốn bị nữ nhân kia gây khó dễ." Nói xong lời cuối cùng, giọng nói nghẹn ngào, nàng lấy khăn tay ra lau khóe mắt.
Lão thái thái vẫn mặt không biểu tình như cũ, qua một hồi lâu, mới nói: "Ta đi am là thanh tâm, ta già rồi, im lặng tìm một chỗ nửa đời sau, ngươi tuổi còn trẻ đi theo làm cái gì? Nhưng thật ra bây giờ nên chuẩn bị, mới là đứng đắn."
Tô Chỉ Anh tiếp tục lau khóe mắt nói: "Tổ mẫu, trong phủ hiện tại tình huống như thế nào người cũng không phải không biết. Uyển Ngọc suốt ngày giống như chọi gà nhìn chằm chằm vào cháu gái, không ngừng tìm cháu gái gây phiền phức, còn có ngài nói..."
Dừng một chút, tiếp tục nói: "Hiện giờ cháu gái cũng không còn lo được hay xấu, chỉ có thể nói. Ngài nói chuyện nên chuẩn bị, cháu gái lo lắng cuối cùng sẽ bị nữ nhân kia dùng để đổi thứ bà ta muốn, còn không biết giày xéo cháu gái như thế nào đâu, đến lúc đó, cháu gái cùng lắm thì đụng chết, bà ta không toại nguyện, chỉ có thanh danh của Tân Nam Hầu phủ chúng ta..."
Lão thái thái nâng chung trà lên uống một ngụm, chậm rãi buông xuống, một lát sau mới nói: "Ngươi trở về đi, chuyện này ta đang suy nghĩ."
Tô Chỉ Anh đứng lên, nghẹn ngào khom người hành lễ, đi ra.
Vừa ra tới đã nhíu mày trầm ngâm. Lão thái thái không muốn nhiều lời? Hình như có ẩn tình gì đó? Vừa rồi thần sắc lão thái thái rõ ràng là có chuyện gì đó, không muốn để cho mình nói quá nhiều.
Nàng trầm ngâm đi ra hậu viện, Xuân Hương cùng Thu Văn đi theo phía sau, Xuân Hương nhỏ giọng nói với Thu Văn: "Lão thái thái cũng không biết nghĩ như thế nào, bây giờ chỉ có một đứa cháu gái này... Sao còn nói những lời kia?"
Nha hoàn hiển nhiên là cảm thấy lão thái thái không chịu mang theo đại cô nương đi, đây là đoạn tuyệt con đường của Tô Chỉ Anh.
Thu Văn lắc đầu không nói.
Tô Chỉ Anh ở phía trước suy nghĩ một lát, quay người thấp giọng dặn dò nha hoàn Thu Văn: "Ngươi tìm người chú ý bên này, nhìn xem lão thái thái bên này... Có phải là người nào tới hay không."
Thu Văn hiểu ngay, vội vàng nhỏ giọng đồng ý.
Tô Chỉ Anh tiếp tục đi về phía trước.
Trong lòng lão thái thái có bao nhiêu hận Quách thị, Tô Chỉ Anh rất rõ ràng. Nói hận thấu xương một chút cũng không khoa trương, nếu không phải nữ nhân hồ mị này câu dẫn nhi tử bà hoàn toàn không có nhân luân hiếu đạo, lão hầu gia cũng sẽ không chết, bà cũng sẽ không rơi vào kết cục bây giờ.