Lão thái thái phú quý cả đời, tôn vinh cả đời, trước khi già lại chỉ có thể thanh đăng cổ phật, bà làm sao cam tâm? Huống chi bà xuất thân danh môn khuê tú, ở hậu trạch cũng là tranh đấu hơn nửa đời người, những nữ nhân bên cạnh lão hầu gia kia đều không phải là đối thủ của bà, hôm nay lại bị di nương một đứa xuất thân nô tỳ bên cạnh con trai bức đến cùng đường, bà cũng không cách nào cam tâm.

Tô Chỉ Anh hiểu rõ, lão thái thái bây giờ không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ tĩnh tâm ăn chay niệm Phật, thật ra chỉ là ngủ đông, tạm thời tránh đi danh tiếng của Quách thị.

Mặt khác cũng là tránh đi nhi tử Tô Tướng Ấn điên cuồng, Tô Tướng Ấn vì đấu với phụ thân hắn, thật có chút điên rồi, lão hầu gia không cho Quách thị phù chính, hắn càng muốn phù chính Quách thị, dù tức chết phụ thân cũng muốn phù chính!

Lão thái thái lựa chọn tạm thời tránh đi, là muốn chờ Quách thị qua nổi bật, mà bà cũng có thể bố trí thật tốt.

Tô Chỉ Anh muốn đi theo lão thái thái ra ngoài ở, đương nhiên cũng là vì tạm thời tránh đi Quách thị và Tô Uyển Ngọc, trù tính cho mình sau này một chút.

Nói thật, trong lòng Tô Chỉ Anh rõ ràng, tương lai của mình chỉ có thể tự mình trù tính, ai cũng không có khả năng hoàn toàn cân nhắc cho mình, ở Tân Nam Hầu phủ này, không thể hoàn toàn tin tưởng bất cứ người nào.

Lão thái thái có suy nghĩ của lão thái thái, mặc dù mình là cháu gái ruột của bà nhưng bây giờ bà ngay cả chính bà cũng không quan tâm được, đương nhiên cũng không rảnh bận tâm đến đứa cháu gái này là mình.

Nếu như thời điểm bà có năng lực, có thể bận tâm mình, đứa cháu gái này hay không, vậy thì lại khác, dù sao bây giờ cũng không bận tâm mình nổi.

Tô Chỉ Anh cũng không có ý định dựa vào lão thái thái, nàng đến chỉ là thăm dò lão thái thái một chút.

...

Sương phòng thiền viện.

Tô Chỉ Anh vừa đi, rèm cửa buồng trong vén lên, một phụ nhân ba bốn mươi tuổi liền đi ra, miệng nói: “Đại tỷ nhi trong lòng sáng như gương, hôn sự nếu để tiện nhân Quách thị kia nắm thóp, sợ là tiện nhân kia dùng nàng trao đổi, cái gì cũng có thể làm ra được.”

Nói xong phụ nhân này ngồi ở trên ghế bên cạnh lão thái thái, quay đầu nhìn lão thái thái: "Cô mẫu, người có mang theo đại tỷ nhi đi ra ngoài không?"

Phụ thân nhà mẹ đẻ của lão thái thái xuất thân hàn lâm, bây giờ đã là Văn Uyên các Đại học sĩ, hơn bảy mươi tuổi, mặc dù chức quan không cao nhưng văn võ cả triều ai thấy cũng phải khom mình hành lễ.

Phụ nhân trung niên này là đại phu nhân, vợ của cháu trai lớn của lão thái thái, hiện giờ là phủ Học Sĩ Vương gia.

Lão thái thái nghe hỏi, cũng là nửa ngày chưa nói gì, một lát sau mới nói: "Bây giờ làm sao còn lo lắng cho nàng?"

Vương đại phu nhân nói khẽ: "Nhưng đại tỷ nhi nói cũng đúng, Quách thị làm việc không nặng nhẹ, chỉ lo lợi ích của chính nàng ta, nếu thật sự dùng chung thân của đại tỷ nhi đổi cái gì... Làm ra chuyện ti tiện không biết xấu hổ gì đó, không phải cũng liên lụy thanh danh của phủ học sĩ chúng ta sao?"

Lão thái thái nâng chung trà lên lại uống một ngụm, thản nhiên nói: "Bây giờ còn nói gì đến việc liên lụy hay không liên lụy? Ngay từ lúc nghịch tử kia nhất định phải phù chính Quách thị, cũng đã liên lụy... Tất cả thể diện thân thích bằng hữu, đều bị chuyện này làm mất hết!"

Vương đại thái thái nghe xong lời này, cũng thở dài, hồi lâu mới nói: "Nói cũng phải..." Nghịch tử của lão thái thái kia như bị điên, nhất định phải phù chính di nương, chuyện này bọn họ đã thảo luận qua rất nhiều lần. Hiện tại cũng không có gì để nói, dừng lại một hồi ngược lại nói: "Cô mẫu, con nghe nói Thế tử phi của Trấn Quốc Công bệnh nặng."

Đuôi lông mày lão thái thái hơi động một chút: "Hửm?"

Vương đại phu nhân vừa thấy bà rõ ràng cảm thấy hứng thú, cũng lấy lại tinh thần, xích lại gần một chút nói khẽ: "Mời mấy ngự y, mỗi ngày đều đi xem như nước chảy, cô mẫu, người suy nghĩ một chút... Như thế nào?"

Lão thái thái vẻ mặt cao thâm khó lường, không nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play