Tô Chỉ Anh tiếp tục nói: "Đồ nhà cữu cữu ta đưa tới, phu nhân ngay cả nói với ta một tiếng cũng không có, trực tiếp chia luôn? Nói thật ra, nếu ngươi muốn giữ lại cho mình hoặc cho hai muội muội, cái này không có gì, nói với ta một tiếng, ta còn có thể không cho sao? Đều là một nhà, nói cũng không nói hỏi cũng không hỏi liền phân, cái này cùng không hỏi tự lấy có gì khác nhau?"
Lời này gần như chẳng khác nào nói thẳng là mí mắt Quách thị nông cạn chưa từng thấy thứ tốt, còn có câu nói kia, "Không hỏi tự lấy mình là kẻ trộm"! Hành vi của Quách thị không phải giống như kẻ trộm sao?
Quách thị trên mặt lúc này càng đặc sắc hơn, giống như là mở xưởng nhuộm vậy, lúc tím lúc đỏ, một lát sau xanh rồi, tiếp theo hoàn toàn đen mặt.
Cũng triệt để giận dữ, cao giọng nói: "Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút cho ta! Đừng tưởng rằng đọc sách hai năm là ngươi có thể học hành câu văn mắng chửi người! Ta dù như thế nào thì bây giờ cũng là mẹ kế của ngươi, ngươi đọc sách đọc đi đâu rồi? Quy củ giáo dưỡng của tiểu thư ở đâu?! Mặc cho ngươi có thân phận gì cũng không nên khoa tay múa chân trào phúng mẹ kế ngươi!"
Lúc này mới thật sự thẹn quá hóa giận lộ nguyên hình.
Tô Uyển Ngọc đi theo phía sau Quách thị, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Chỉ Anh mà nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua có lẽ được Quách thị nhắc nhở, cho nên lúc Quách thị bắt đầu giả vờ nói chuyện nàng ta vẫn chịu đựng, chỉ ở bên cạnh nghiến răng.
Lúc này thấy mẹ nàng ta trở mặt với Tô Chỉ Anh, lập tức nhảy dựng lên trở mặt, chửi ầm lên: "Bằng vào thân phận của ngươi là gì mà dám hô to gọi nhỏ với mẫu thân? Đây là quy củ của ai, một đứa con gái dám chất vấn mẫu thân ngay mặt như vậy? Bắt nạt mẫu thân tính tình tốt phải không? Người tới! Còn không mau hạ cái thứ ngông cuồng không giới hạn này xuống cho ta! Tát một trăm cái!"
Đi theo Quách thị và Tô Uyển Ngọc, dĩ nhiên đều là người của Quách thị, lúc này liền muốn tiến lên.
Nha hoàn Thu Văn sau lưng Tô Chỉ Anh cũng không yếu thế, bước lên trước một bước kêu lên: “Khi dễ chúng ta bên này không có ai?!”
Bên này vốn là hậu hoa viên trong viện của Tô Chỉ Anh, xung quanh dĩ nhiên tất cả đều là người của Tô Chỉ Anh, mẫu thân của Tô Chỉ Anh là Thế tử phi trong phủ này, nắm giữ quyền quản gia mười năm, có thể không có mấy hạ nhân trung thành và tận tâm sao?
Lúc này nghe thấy bên này hô loạn lên, mấy bà tử sớm chạy tới, lớn tiếng hỏi: "Làm sao vậy đại cô nương?"
"Đại cô nương có gì phân phó?"
Tô Chỉ Anh thản nhiên nhìn Quách thị.
Quách thị giống như Tô Uyển Ngọc vừa rồi, bị chọc tức đến cả người run rẩy, đưa tay chỉ nàng, lại nghĩ tới động tác này đúng là một động tác không có quy củ giáo dưỡng. Hiện tại bà ta mọi mặt đều phải biểu thị thân phận của mình, phải để người biết bà ta là phu nhân Hầu gia của phủ này!
Vì vậy bà ta cố nén nhịn, trên mặt dữ tợn đều đang run rẩy, trừng Tô Chỉ Anh nửa ngày, quay người lại giận đùng đùng rời đi.
Tô Uyển Ngọc không thể tin được nhìn mẫu thân rời đi, vừa tức vừa vội giậm chân tại chỗ: "Nương! Nương... Người không thể không quản, nàng rõ ràng là ỷ vào phụ thân mấy ngày nay không ở nhà, khi dễ nữ nhi... Nương!"
Gọi hai tiếng Quách thị cũng không ngừng lại, chỉ có thể đuổi theo, đuổi theo hai bước lại đứng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Chỉ Anh kêu lên: "Việc này chưa xong đâu!" Sau đó đuổi theo.
Tô Chỉ Anh lớn tiếng nói với bóng lưng Quách thị: "Không sai, việc này chưa xong đâu! Thỉnh thái thái một hồi liền đưa đồ vật nhà cữu cữu ta đưa tới cho ta, không thiếu một món. Nếu không, ta chắc chắn sẽ đi chính phòng viện. Đến lúc đó, khiến cho Hầu gia phu nhân hay là Bá gia phu nhân nhìn thấy lại mất mặt, thái thái phải thông cảm nhiều hơn đấy."
Quách thị suýt chút nữa tức ngất đi! Đi nhanh hơn, quả thực như một cơn gió biến mất ở cửa viện.
Tô Chỉ Anh cười lạnh.