Tô Chỉ Anh vào buồng trong thu dọn chuẩn bị, trong lòng đã nghĩ thông. Từ khi nàng từ Tô Châu trở về, chưa từng nghe nói qua lão thái thái đi ra ngoài, hôm nay đột nhiên muốn đi ra ngoài như vậy, còn muốn mang theo mình?

Rất rõ ràng, chính là có quan hệ với Vương đại thái thái nhà mẹ đẻ của bà lần trước ghé thăm.

Rốt cuộc lão thái thái có chủ ý gì, lần này đi Trấn Quốc Công phủ, nói không chừng sẽ rõ ràng.

Đổi thành một áo nhỏ màu mật ong viền lông chồn, váy màu son điểm chỉ vàng lão thái thái làm cho, Tô Chỉ Anh đi theo lão thái thái ra cửa.

Trấn Quốc công phủ ở phía tây Tử Cấm thành, bên này hầu như tất cả đều là phủ đệ huân quý triều đình, thỉnh thoảng có một hai gian nha môn, cũng đều là nha môn thanh tĩnh như Quốc Tử Giám, Hàn Lâm viện.

Ngoại trừ hoàng cung, nơi này cũng coi như là nơi tốt nhất kinh thành, là nơi ở của người có quyền thế nhất.

Đại Chu Triệu Huyên tước vị phân chế giống với tiền triều, mặc dù cùng thuộc công tước nhưng tước vị Trấn Quốc Công là cao nhất. Tiền triều thậm chí ba trăm năm cũng không lập được một vị Trấn Quốc Công. Vị Trấn Quốc Công này, là khai quốc công thần đi theo tổ tiên, cứu tính mạng Thánh tổ gia, lúc này mới được phong Trấn Quốc Công.

Trấn Quốc công thế hệ này đã bốn mươi tuổi, đang lúc tráng niên, có điều hắn rất am hiểu kiêng kị công cao cái chủ, hiện giờ đã dần dần thành nhân sĩ nhàn tản, mọi chuyện trong triều đình cũng cố gắng không nghe ngóng, dần dần thoái ẩn.

Đây cũng là một loại tự vệ.

Con cháu Trấn Quốc Công đơn bạc, chỉ có một đứa con trai. Vị Thế tử gia này lúc một tuổi không cẩn thận từ trên giường ngã xuống, liền đem chân ngã hỏng, đi đường khập khiễng.

Thế tử gia mười chín tuổi cưới quận chúa Chu Lệ Yên của Cung Thân Vương phủ. Bây giờ cũng đã bốn năm năm, đáng tiếc vẫn không có con nối dõi, thân thể Thế tử phi dần dần không tốt, dường như cũng bị bệnh một thời gian không ngắn.

Những điều này đều là Tô Chỉ Anh nghe nói.

Đến cửa hông xuống xe, sớm có bà tử tiến lên đón, cười hành lễ, mời lão thái thái vào viện tử.

Tô Chỉ Anh đi theo phía sau lão thái thái, cũng không nhìn xung quanh, cúi đầu một đường đi tới thượng viện. Vào chính phòng lúc này mới ngẩng đầu nhìn.

Một vị phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi đi ra đón, cười nói: "Tô lão thái thái hôm nay rảnh rỗi? Chưa nghênh đón từ xa, thứ tội thứ tội."

Lão thái thái vội cười nói: "Quốc công phu nhân khách khí, vẫn muốn tới thăm, chỉ là sợ lui tới quấy rầy Thế tử phi tĩnh dưỡng, nghe nói mấy ngày nay Thế tử phi tốt hơn chút, liền đến xem."

Quốc công phu nhân cười gật đầu, hàn huyên đôi câu với lão thái thái, lão thái thái liền quay đầu bảo Tô Chỉ Anh tiến lên hành lễ.

Tô Chỉ Anh liền tiến lên vén áo thi lễ, nói: "Gặp qua quốc công phu nhân."

Quốc Công phu nhân cười nói: "Miễn đi, mau đứng lên." Nhưng cũng không đưa tay đỡ, chỉ khi Tô Chỉ Anh đứng thẳng dậy, đánh giá một chút.

Hai bên khách khí, tiến vào trong sảnh ngoài (#) ngồi xuống.

(#) sảnh ngoài: "bão hạ" hay còn gọi là "* đầu phòng/phòng hình đầu rùa" là phần sảnh hoặc mái hiên được thiết kế chìa ra khỏi gian nhà chính giống đầu rùa lúc chìa khỏi mai.

Lão thái thái hỏi thăm bệnh tình của Thế tử phi, Quốc Công phu nhân nhẹ nhàng thở dài, nói đại khái một chút.

Tô Chỉ Anh ngồi ở dưới cúi đầu, cẩn thận nghe ngóng bệnh tình của Thế tử phi, đây cũng là một loại phản ứng tự nhiên khi nàng làm đại phu, chỉ có điều quốc công phu nhân cũng không nói quá cặn kẽ, trái lại hỏi tình huống của Tân Nam Hầu phủ, lão thái thái cũng nói đại khái.

Từ thái độ nói chuyện của hai người, Tô Chỉ Anh có thể cảm giác được, vị phu nhân Trấn Quốc Công này đối với lão thái thái cũng không có thân cận, thậm chí có thể nói thật ra là rất khách sáo, quan hệ vô cùng bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play