Tôn ma ma vừa đi, Tô Chỉ Anh mới thu hồi khăn tay, nâng chén trà lên trầm ngâm.

Chủ ý của lão thái thái thay đổi hơi nhanh. Hơn nữa thái độ trước sau khác quá nhiều. Trước đó là hoàn toàn không muốn quản mình kẻ vướng víu này, lúc này mới không đến nửa ngày, không những chịu mang theo mình, thậm chí còn chịu lấy ra đặt mua đồ vật cho mình?

Chuyện này có liên quan gì đến cháu dâu nhà mẹ đẻ sáng sớm đi từ chỗ bà không? Phủ Đại học sĩ chẳng lẽ có tính toán gì khác?

Trong lòng Tô Chỉ Anh rất rõ ràng, trong phủ hậu trạch tính ra chủ tử không nhiều lắm, Quách thị mang theo con trai con gái của bà ta, còn có mấy di nương khác cùng tam muội Tô Uyển Thanh bị bà ta bắt chẹt, bên đó xem như một phe, lão thái thái là một phe, mình tính một phe. Chỉ có mấy chủ tử như vậy nhưng kỳ thật mọi người đều tính toán với nhau, trong lòng mỗi người đều có một cái bàn tính.

Sau khi Tô Chỉ Anh từ Tô Châu trở về, mặc dù nàng vẫn luôn tính toán nhưng nàng chỉ tính toán chuyện sau này nàng sống như thế nào, nàng cũng sẽ không vì cuộc sống của mình mà đi hại người khác. Đương nhiên, nàng cũng không muốn bị người khác hại, cũng không muốn bị người khác tính toán lợi dụng.

Tâm tư Quách thị hại mình không cần phải nói khẳng định là có, cho nên Tô Chỉ Anh đối với bà ta vẫn rất phòng bị.

Về phần lão thái thái, nói thật, Tô Chỉ Anh cũng phải có chút đề phòng, dù sao, mình không đi hại người khác nhưng không thể cam đoan người khác không hại mình. Lão thái thái muốn đạt được mục đích gì, lợi dụng mình, đứa cháu gái này, ở trong mắt lão thái thái có lẽ là chuyện đương nhiên.

Tô Chỉ Anh nhíu mày suy nghĩ.

Thu văn lại gần: "Đại cô nương, để nương của nô tỳ đi hỏi thăm chuyện hai nha hoàn kia một chút nhé?"

Tô Chỉ Anh lắc đầu: "Không cần." Hai nha hoàn kia là lão thái thái đối phó Quách thị, nàng cũng không cần phải hỏi thăm nhiều, miễn cho còn đánh rắn động cỏ kinh động Quách thị trước, khiến cho bà ta phát hiện không tốt.

Ngược lại vì sao lão thái thái đổi chủ ý, có phải bà muốn lợi dụng mình cái gì hay không, Tô Chỉ Anh muốn biết.

Nhưng hiển nhiên bên phía lão thái thái cũng sẽ không có nhiều người biết, nói không chừng chỉ có lão thái thái và Tôn ma ma biết, hỏi thăm loại chuyện này là không hỏi thăm ra được, chỉ có thể nhìn xem bước tiếp theo lão thái thái đi như thế nào, khi đó có lẽ có thể biết được.

Suy nghĩ một hồi, nàng nói: "Không sao, chúng ta vẫn nên làm gì thì làm, xem ra sang năm mới hầu gia cũng không về được..." Chỉ cần phụ thân không trở lại, Quách thị không có phụ thân làm chỗ dựa, đối với mình có thể còn một chút cố kỵ, huống chi trong phủ còn có lão thái thái.

...

Qua ba bốn ngày, bên thợ may đã làm xong xiêm y đưa tới. Cũng thật "khéo", ngày hôm sau y phục được đưa tới, lão thái thái muốn ra ngoài một chuyến, gọi Tô Chỉ Anh đi cùng.

"Đi Trấn Quốc Công phủ?" Tô Chỉ Anh kỳ quái nhìn Tôn ma ma truyền lời: "Sao lão thái thái lại nhớ tới chuyện đi Trấn Quốc Công phủ?"

Tôn ma ma liền cười nói: "Thế tử phi của Trấn Quốc Công phủ bệnh nặng, đều nói kéo dài không qua mùa đông... hơn nữa phủ học sĩ và Trấn Quốc Công phủ vẫn luôn là thế giao, lão thái thái về tình về lý, cũng có thể đi xem một chút."

Tô Chỉ Anh nghĩ nghĩ, liền gật đầu: "Cũng được, ta dọn dẹp một chút rồi đi qua."

"Vâng, đúng rồi đại cô nương, Trấn Quốc Công phủ trong khoảng thời gian này cũng rất xui xẻo, mọi người tới cửa dĩ nhiên muốn vui vẻ một chút, cho người ta thêm chút may mắn... Lão thái thái dặn dò ngài ăn mặc vui mừng một chút, tốt nhất nên mặc bộ y phục mới làm xong."

Tô Chỉ Anh gật đầu: "Được."

Lúc này Tôn ma ma mới cười cáo lui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play