Liêu ma ma, Lãnh ma ma lúc này rốt cuộc cũng kịp phản ứng, nhìn thấy nam tử kia cũng kêu lên sợ hãi: "Ai ui! Ngài vị này vào bằng cách nào..."
Hạ Hà cũng nhớ tới, vội nói: "Nói là người nhà của tên ăn mày này! Vừa mới tới."
Tô Chỉ Anh liền cho rằng thật sự là người nhà, gật đầu nói: "Hóa ra là người nhà... Vậy thì cứ ở bên này là được rồi. Bệnh nhân không có việc gì lớn, chỉ là bị đông lạnh mà thôi, một hồi cho uống chút canh nóng gì đó, ngủ ở nơi ấm áp, sẽ từ từ tỉnh lại. Chờ tỉnh rồi lại nhìn xem chỗ nào đông lạnh, bôi chút thuốc trị thương là được."
Nói xong đi rửa tay.
Nam tử trẻ tuổi đi tới trước giường, xem thần sắc bệnh nhân.
Tô Chỉ Anh đi rửa tay, Liêu ma ma đi ra ngoài gọi người đun thêm chút nước, lúc này mới phát hiện bên ngoài cũng đứng mấy người, hỏi một câu nói tất cả đều là người nhà của tên ăn mày kia.
Rốt cuộc thì Liêu ma ma cũng lớn tuổi hơn một chút, vừa nghe đã nổi lòng nghi ngờ, bưng chậu nước nóng vào, hầu hạ Tô Chỉ Anh rửa tay.
Đè thấp giọng nói: "Cô nương, bệnh nhân kia rõ ràng là ăn mày... Mặc đều là áo bông rách gì đó, sao đột nhiên lại xuất hiện những người nhà này? Ngài xem bọn họ ăn mặc tốt bao nhiêu? Áo khoác da lớn, hơn nữa, những người này làm sao có thể tìm tới chúng ta? Lúc chúng ta khiêng người, xung quanh cũng không có ai..."
Vừa nói như vậy, Tô Chỉ Anh cũng nghi hoặc, hỏi: "Người tới rất nhiều sao?"
"Nhiều lắm... Trong phòng chỉ có một người này, bên ngoài bốn năm người." Liêu ma ma hạ giọng nói.
Tô Chỉ Anh không đi ra ngoài xem nên không biết, nhưng quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi đứng bên giường, ăn mặc rất tốt, cùng vị trên giường kia thiếu chút nữa bị coi thành người chết đói, thật sự không giống người một nhà.
Nàng lau khô tay, bưng trà nóng nha hoàn đưa tới, vừa uống vừa đứng ở bên giường, bên ngoài nhìn nhìn nam nhân mặt lạnh kia, tùy ý hỏi: "Vị gia này... Đây là người nào của ngài? Làm sao lại đông cứng ở ven đường?"
Mặc dù vừa rồi bà tử nói chuyện rất nhỏ, chỉ sợ người bên cạnh bọn họ chưa chắc nghe rõ ràng nhưng Vương gia trẻ tuổi lại nghe thấy được, tai thính mắt tinh vô cùng.
Nghe thấy Tô Chỉ Anh hỏi, liền nói: "Một thân thích nhà họ hàng xa tới nương tựa, mấy ngày nay hẳn là đến, cũng là bởi vì tuyết rơi nên lo lắng trên đường xảy ra chuyện, mới ra khỏi thành tìm, một người đi đường thấy các ngươi cứu một người khiêng đi, liền tới xem một chút có phải hay không... Đúng rồi, đa tạ cô nương cứu giúp."
Tô Chỉ Anh nghe xong, cũng gật đầu, bệnh nhân trên giường này hơn bốn mươi tuổi, lại là một hán tử, lại ăn mặc giống như ăn mày, nghĩ đến nếu như không có vấn đề gì, cũng không có người sẽ vô duyên vô cớ cùng hắn kết thân, hoàng gia còn có ba nhà thân thích nghèo. Hơn nữa, sau khi bệnh nhân tỉnh lại, cũng biết những người này đến cùng có phải là thân thích hay không.
Cho nên nàng cũng không hoài nghi nhiều, gật đầu nói: "Không cần khách khí."
Nam tử kia nghiêng đầu nhìn nàng, Tô Chỉ Anh vừa mới nghiêng đầu đánh giá người ta theo bản năng liền lui về sau một bước, bảo trì khoảng cách an toàn, sau đó nói: "Bệnh nhân tạm thời không nên di chuyển, hai ngày này ta sẽ để người của tiệm thuốc thay thuốc cho hắn, tốt nhất là ba năm ngày sau lại đón về." Nói xong gật đầu với người nọ, liền rời đi.
Nam tử kia vẫn luôn nhìn nàng đi ra ngoài, nha hoàn bà tử khác trong phòng cũng đều đi theo ra ngoài, người của mình ở cửa vào, hắn mới thu hồi ánh mắt.
"Vương Gia... Phải làm sao đây?"
"Phái hai người ở đây trông chừng, ba ngày sau lại đến đón hắn." Vương gia thản nhiên nói.