Hạ Hà đứng lại, lớn tiếng nói: "Các ngươi là ai? Làm sao tự tiện xông vào nhà dân?!

Nam nhân mặt lạnh đi ở phía trước nhìn vào miếng vải bông dính máu trong tay nàng.

Một vị khác bên cạnh hắn tuổi tác cũng không lớn mở miệng nói: "Vị cô nương này, có phải trên đường các ngươi cứu một người hay không? Chúng ta là người nhà của người kia, đi theo tới."

Hạ Hà nghe xong, giật mình "Oh" một tiếng: "Các ngươi là người nhà của người kia..." Lại buồn bực: "Kỳ quái, ăn mày cũng có người nhà?"

Chẳng qua lại không đợi người ta giải thích, lập tức nói: "Cô nương của chúng ta đang trị liệu cho người nọ, các ngươi đều ở bên ngoài đợi một lát đi."

Nói xong liền đi đổi vải bông.

Người nói chuyện kia không ngờ nàng lại không hề hoài nghi, càng trực tiếp tin tưởng không hề truy vấn, còn có chút bất ngờ, nhìn vị đại gia mặt lạnh kia một cái, nhẹ giọng nói: "Vương... Gia?"

Vị nam nhân mặt lạnh gật đầu: "Các ngươi chờ ở bên ngoài, ta vào xem một chút." Nói xong hắn vẫn đi vào.

Mấy người khác đều có chút chần chờ, người nói chuyện kia nháy mắt, bảo những người khác đi ra ngoài, hắn liền đứng ở cửa.

Tiểu nhị liền trở về cửa hàng phía trước tiếp tục làm việc.

Hạ Hà đổi vải bông về phòng, trông thấy cửa đứng một người, trong phòng cũng đứng một người nhưng nàng cũng không coi ra gì, người ta nếu là người nhà, sốt ruột xem tình huống cũng rất bình thường.

Tô Chỉ Anh căn bản không biết trong phòng có thêm người, xử lý tốt vết thương, cẩn thận kiểm tra không còn xương vụn lưu lại, dùng vải bông thấm nước thuốc, rửa vết thương.

"Đem dây da dâu chuẩn bị kỹ càng cho ta." Nàng phân phó.

Đông Tuyết vội vàng chuẩn bị kim khâu, kim khâu này là cô nương tìm người làm ở Tô Châu, không giống với châm bình thường dùng, phía trước còn có móc cong.

Tô Chỉ Anh rửa vết thương nhiều lần, không còn thứ gì bẩn nữa, lúc này mới cầm kim khâu lại. Sau khi khâu lại, thoa thuốc mỡ cầm máu và giảm nhiệt.

"Cầm lấy cái này cho ta." Nàng để Hạ Hà cầm lấy một đầu vải bông dùng để băng bó vết thương, sau đó nhấc chân người nọ lên, xoay quanh băng bó.

Thu Văn và Xuân Hương lúc này cũng đã bình tĩnh lại, thấy cần hỗ trợ liền vội vàng tiến lên, một người nhấc chân một người rịt thuốc, Tô Chỉ Anh băng bó vết thương rất chắc chắn.

Cuối cùng mới rút châm ma ra.

Toàn bộ quá trình phẫu thuật, bệnh nhân này vẫn chưa tỉnh. So với vết thương trên đùi, hắn bị đông lạnh nghiêm trọng hơn một chút, vẫn cần thời gian nhất định.

"Trong phòng vẫn duy trì ấm áp, đặt lò sưởi bên giường, chăn trên người không đắp quá dày, bên chân tay đều để bình nước nóng."

Tô Chỉ Anh vừa đứng dậy, cảm thấy eo cũng không thẳng lên được, đưa tay đỡ bả vai Hạ Hà một cái: "Ai u eo của ta..."

Hoảng loạn đến mức mấy nha hoàn vội vàng tới đỡ: "Cô nương ngài không sao chứ?"

"Cô nương mau ngồi một lát..."

"Không có việc gì, không có việc gì." Tô Chỉ Anh đứng thẳng lưng không sao, cười nói, còn dùng vải bông lau máu trên tay, xoay người phân phó: "Mang chậu nước tới cho ta..."

Quay người lại mới nhìn thấy, trong phòng đứng một nam tử trẻ tuổi khoác áo khoác màu đen, cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu, một đôi con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm mình, cả người đều là khí chất trong trẻo lạnh lùng.

Tô Chỉ Anh bị dọa giật mình: "Ngươi là ai?"

Thật ra trong phòng không ít người, Liêu ma ma, Lãnh ma ma đều ở đây, chẳng qua hai bà tử này đều không đi theo Tô Chỉ Anh đến Tô Châu, cũng chưa từng thấy nàng ấy chữa bệnh, cho nên nhìn thấy cô nương trấn định xử lý vết thương máu chảy đầm đìa của người ta, hai bà tử đều choáng váng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play