Lúc này, Tần Du hơi ngượng, đưa tay gãi mũi: “Khụ, hồi tiểu học quen thế rồi, tới giờ vẫn không sửa được.”

Dù Tần Du không giải thích gì nhiều, nhưng nhìn tận mắt thế này, đến ngốc cũng hiểu được mấy năm nay cuộc sống của Tần Du và mẹ cậu ấy chẳng hề dễ dàng. Nếu thật sự như nguyên chủ từng tưởng Tần Tứ Sơn trân trọng họ lắm thì sao lại để họ sống khổ cực đến thế?

Tần Lục còn đang thất thần thì nghe rõ tiếng mở khóa cửa. Mẹ Tần Du đã về rồi.

“Mẹ bị kẹt chút việc ở chỗ làm, con cứ...”Lục Tri Ân đang cúi đầu thay giày thì chợt sững lại khi thấy trên sàn có thêm một đôi giày thể thao.

Ngay sau đó, Tần Du từ phòng bước ra, theo sau là một nam sinh cao gầy, chưa từng gặp qua, dáng vẻ rất sáng sủa.

Lục Tri Ân nhanh chóng hiểu ra, nở nụ cười vui vẻ: “Dẫn bạn học về nhà chơi à? Đây là lần đầu tiên đó nha.” Nhìn thật sự rất vui, nhưng hành xử có phần lúng túng, “Hai đứa cứ chơi nhé, mẹ ra ngoài mua chút sườn, tối nay ở lại ăn cơm nhé.”

“Không cần đâu ạ.” Tần Lục thấy cô định đi ra ngoài nữa, định nói thẳng mình không ăn cơm tối ở đây, nhưng lại thấy khó mở miệng.

Nghẹn một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: “Không cần phiền vậy đâu.”

Tần Du đang căng thẳng, nghe thế liền nhìn hắn đầy khó hiểu, sau đó sắc mặt dịu lại. Cậu kéo tay mẹ ngăn không cho bà đi: “Mẹ cứ làm như thường ngày là được, hắn không ăn tối ở đây đâu, lát nữa về liền.”

“Vậy cũng được.” Lục Tri Ân nói, “Mẹ rửa ít hoa quả cho hai đứa, mang lên sân thượng mà ăn cho thoáng.” Sợ mình nhiệt tình quá khiến con trai và bạn cậu thấy không thoải mái, bà cũng không nói thêm.

Cái gọi là “sân thượng” chính là từ ban công kéo một chiếc thang gấp xuống, trèo lên là đến nóc nhà, ở đó có một mái hiên nho nhỏ.

Tần Lục theo Tần Du leo lên sân thượng, trên đó trồng vài chậu cây và hoa, có mấy giỏ tre treo đung đưa theo gió, trông rất an nhàn. Hai tấm chiếu được trải ra song song, hai người nằm xuống nhìn lên bầu trời chưa tắt nắng.

Giờ tan tầm là lúc náo nhiệt nhất, bầu trời vẫn còn rực rỡ sắc cam như lửa cháy, dưới lầu vọng lên tiếng rao hàng và tiếng trò chuyện ồn ào. Quán cháo và tiệm bánh nướng hỗ trợ nhau làm ăn, pháo hoa như từ tay mọi người bật lên, cháy sáng trên bầu trời, rồi dần hóa thành ánh chiều tà.

Lắng nghe hết thảy, bỗng cảm thấy đời người, cũng chỉ là như vậy thôi.

Tần Du kể lúc nhỏ mới dọn đến đây, có thể nằm trên sân thượng này cả ngày, mùa hè mặc đồ mỏng nằm đón gió, giơ tay lên tưởng chừng chạm được vào bầu trời. Cảm giác như có thể hái xuống bông kẹo bồng bay trên kia, hay búng tay một cái mà kéo được mặt trời xuống phía trái đất.

Sau đó, Tần Lục quay lưng ngồi trên lan can, khẽ nói: “Xin lỗi.”

Cả hai đều không phá vỡ lớp giấy mỏng đó. Trong lòng hiểu rõ quan hệ giữa mình và đối phương, đã hòa giải, cũng chẳng còn ai truy cứu chuyện cũ.

Ai sai thì người đó phải chịu trách nhiệm. Vô cớ trút giận chỉ khiến nạn nhân càng thêm oán hận, chứ chẳng giúp kẻ gây lỗi hối cải được gì.

Tiếc là nguyên chủ lại chẳng hiểu được đạo lý này.

….

Cuối tuần, Diệp Lam dẫn Tần Lục đi đo mắt để làm kính. Thị lực cậu không kém lắm, hai bên chỉ lệch nhau tầm 25 độ, tổng cộng chưa đến 150 độ.

Bác sĩ bảo Tần Lục thử đeo kính gọng mẫu đi dạo quanh để xem có phù hợp hay không, có thấy dễ chịu không. Cậu đội cái kính thử nhìn như đồ khoa học viễn tưởng, lảo đảo bước ra ngoài trong khi Diệp Lam ở lại cửa hàng chọn gọng kính.

Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa thì đụng ngay người quen.

Một cậu mập đeo kính bị mấy tên thanh niên có vẻ lêu lổng chặn ở khúc quanh, vẻ mặt nhăn nhó như sắp khóc. Rõ ràng là không có chuyện tốt gì.

Quý Hướng Dương đang khổ sở. Bố cậu cho tiêu vặt cũng không ít, nhưng cậu tiêu như nước. Mấy gã này thấy vậy nên cứ bám riết, thỉnh thoảng chặn đường đòi tiền. Thể trạng thì to thật đấy, nhưng toàn là mỡ, chẳng thể chống đỡ nổi. Gặp mấy tên thanh niên ranh ma này, ngoài cách đưa tiền ra thì chẳng còn cách nào khác.

Ví tiền thì càng lúc càng mỏng, mà cậu cũng không muốn kể cho bố mẹ chuyện mình bị bắt nạt, sợ bị mắng hoặc mất mặt. Thế nên đành cắn răng chịu đựng.

Vừa thở dài móc ví, vừa ngẩng đầu lên, chợt thấy một nam sinh đeo kính thử đang đứng cách đó không xa nhìn mình là Tần Lục.

Chỗ này có cửa hàng kính cận là cậu biết, cũng nghe nói Tần Lục chuyển lớp là do mẹ yêu cầu đổi chỗ vì vấn đề thị lực. Không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở đây.

Nghĩ lại hôm chuyển lớp, Tần Lục vẫn nhớ tên cậu, mấy ngày gần đây lại thay đổi nhiều, Quý Hướng Dương cảm thấy vị "giáo bá" truyền thuyết này chắc cũng không đến nỗi lạnh lùng như lời đồn.

Cậu ta sáng mắt lên, liều mạng vẫy tay gọi: “Tần Lục! Lục ca! Giúp em với!”

Tần Lục khựng lại, trông hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn đi tới. Đứng trước mấy tên kia, vẻ mặt như thể người ta nợ mình tám trăm vạn, lười biếng mở miệng: “Gọi gì mà Lục ca? Tao quen thân với mày lắm à?”

Hôm nay cậu không mặc đồng phục, trên người là áo hoodie đen có mũ, quần jeans ôm người càng tôn lên dáng cao ráo, giày thể thao là bản giới hạn, có tiền cũng chưa chắc mua được.

Đặc biệt trên tay đeo chiếc đồng hồ, chỉ riêng nhãn hiệu đó thôi, mẫu thấp nhất cũng ngót nghét sáu con số.

Một con dê béo! Đám lưu manh liếc tới liếc lui, mắt sáng rỡ.

Tần Tứ Sơn nhân phẩm tuy tệ, nhưng tiền không thiếu. Ông ta trả lương cho thư ký lo cho Tần Lục cũng cao ngất trời. Dù sao Tần Lục cũng là người thừa kế duy nhất hợp pháp, nên không thiếu gì về vật chất.

Quý Hướng Dương điên cuồng nháy mắt cầu cứu: “Lục ca, tụi mình cùng lớp mà, giúp em một lần đi. Mấy tên này cứ chặn em đòi tiền hoài!”

Tần Lục liếc mắt, không nói gì mà nhìn thẳng đám thanh niên kia. Phát hiện tụi nó đang nhắm vào mình thì nhướng mày, vẻ mặt lạnh tanh.

Cậu hờ hững nói: “Đang tâm trạng tốt, mau cút.”

Vẻ mặt không dễ chọc chút nào.

Nhưng có lẽ vì vẫn đang đeo cái kính thử kia, trông như nhà khoa học lập dị, nên khí thế bị giảm bớt. Đám lưu manh chẳng những không sợ, mà còn cười phá lên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play