Một cú đấm bất ngờ giáng mạnh vào má, khiến đầu Tần Du lệch sang một bên, khóe miệng nóng rát vì đau.

Cậu đưa tay lau nhẹ, đầu ngón tay vương chút máu. Bàn tay thả lỏng buông xuống, không hề có ý định phản kháng ngay lập tức.

Nơi này là một con hẻm cụt nhỏ hẹp, không đèn đường. Gã béo khoác áo da cùng tên tóc vàng lởm chởm vừa ra tay đánh cậu túm lấy cậu, đè mạnh mặt cậu xuống nền đất bẩn.

Dù dáng người khá gầy yếu, Tần Du vẫn là con trai, nếu không nhờ hai người kia hợp sức, cậu đã vùng ra được từ lâu.

“Má nó, thằng nhóc này xương cũng cứng đấy chứ.” Gã béo thù dai đá thêm một cú vào người cậu như để trút giận.

Con hẻm trải đá xanh lồi lõm, nền đất lấm lem khiến đồng phục học sinh trên người Tần Lục lấm bẩn loang lổ. Mặt cậu vì giãy giụa mà dính đầy bùn đất, xanh tím vì thương tích.

Chiếc kính mắt bị đánh văng ra, rơi xa hơn một mét, tròng kính vỡ nát, không thể dùng lại.

“Đủ rồi.”

Gã béo cao hơn Tần Du một cái đầu, nghe tiếng liền buông tay theo phản xạ. Nam sinh nằm rạp trên nền đất thở dốc, che sườn eo bị đá trúng, mãi chưa thể ngồi dậy.

Ánh chiều tà mờ nhạt phủ lên người cậu, che đi nét mặt nhăn nhó vì đau. Tần Lục dựa vào tường, nhanh chóng lục lại ký ức trong đầu. Một lúc sau, cậu chậm rãi ngẩng mắt nhìn nam sinh đang cắn răng giận dữ, rồi nhoẻn miệng cười.

Cậu bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, cúi đầu khẽ hỏi:
“Không hiểu à?”

Bị đánh vô cớ, lại còn là kiểu lấy nhiều đánh ít, nam sinh vừa tức giận vừa thấy mất mặt, gằn giọng đáp:
“Tôi không biết mình đã đắc tội gì với cậu.”

Ánh sáng lờ mờ chiếu lên mặt đối phương, cậu ta nheo mắt vì cận thị, tầm nhìn mờ mịt.

Sắc mặt Tần Lục âm trầm, chẳng buồn né tránh một cú đánh bất ngờ nữa. Cậu chỉ lặng lẽ quan sát đối phương một lúc rồi cất giọng lạnh nhạt:
“Tần Du, cậu nghĩ Tần Tứ Sơn sẽ vì cậu mà dạy dỗ tôi à?”

Khóe môi khẽ nhếch, cậu cười nhẹ:
“Tôi thật sự rất tò mò.”

Dứt lời, Tần Lục mặc kệ Tần Du đang sững sờ và hai tên đàn em vẫn chưa hiểu chuyện gì, quay lưng rời khỏi con hẻm, không hề ngoảnh lại.

“Ai, Vương Túc, hôm nay Lục ca bị gì thế nhỉ?” Gã béo da ngăm gãi đầu. Nghe xong câu nói ban nãy của Tần Lục, hắn bắt đầu sinh nghi. “Thằng nhóc đó cũng họ Tần, chẳng lẽ là...”

“Ít nhiều chuyện lại.”
Tên tóc vàng trừng mắt cảnh cáo.

Nghĩ tới vẻ mặt âm u khác thường của Tần Lục hôm nay, cùng hành động bất ngờ ấy, Vương Túc ít nhiều cũng có vài suy đoán, nhưng có những chuyện dù hiểu cũng không thể nói ra.

Học cùng Tần Du gần hai năm, bình thường Tần Lục chẳng thèm liếc mắt đến cậu ta, sao hôm nay lại đột nhiên ra tay?

Gã béo nhìn sang Tần Du vẫn còn ngồi thẫn thờ dưới đất, lòng dâng lên chút hối hận vì vừa nãy ra tay hơi nặng.

Lỡ thật sự có “mối quan hệ kia”, vậy thì rắc rối rồi.

Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu tội mà…

Sau khi lên taxi và báo địa chỉ nhà của “chủ cũ”, Tần Lục mới có thời gian bình tĩnh sắp xếp lại mớ ký ức vừa tiếp nhận.

Cha của nguyên chủ, Tần Tứ Sơn, lúc còn trắng tay đã cưới Diệp Lam người mất cha mẹ từ sớm. Nhờ nhà vợ cho hai bất động sản làm của hồi môn, vài năm sau, giá đất tăng vọt, Tần Tứ Sơn phất lên nhờ buôn bán nhà đất. Có vốn, ông ta thành lập công ty Hồng Phong.

Việc làm ăn càng lúc càng phát đạt, Tần Tứ Sơn ngày càng bê tha, thường xuyên uống rượu say khướt mới mò về nhà lúc nửa đêm. Diệp Lam nhiều lần khuyên ông bớt tiệc tùng, nhưng ông ta vốn đã nóng nảy, uống vào lại càng dễ nổi đóa, thường xuyên ra tay đánh vợ. Ban đầu còn tỏ vẻ hối hận khi tỉnh rượu, nhưng sau đó, đánh đập dần trở thành thói quen đến mức lúc tỉnh táo cũng không kiềm chế nổi.

Khi ấy, nguyên chủ chỉ mới năm, sáu tuổi, còn chưa vào tiểu học. Cậu thường xuyên chứng kiến cha đánh mẹ thậm tệ. Lớn hơn một chút, cậu muốn bảo vệ mẹ, nhưng rồi cũng bị cha đánh chung.

Vì chống đối cha, nguyên chủ học võ, nhưng khi còn quá nhỏ từng bị thương nặng, để lại di chứng khiến sau này, dù học võ, cậu vẫn không thể đánh lại cha mình.

Tần Tứ Sơn cứ mỗi lần không vừa ý chuyện gì là ra tay. Nguyên chủ lớn lên trong đòn roi, tâm lý dần trở nên vặn vẹo. Nhưng cậu vẫn rất thương mẹ. Không có nơi trút giận, nỗi oán hận tích tụ trong lòng ngày càng lớn. Ban đầu còn cố kìm nén, nhưng dần dần, cậu bắt đầu dùng bạo lực trong trường học để phát tiết.

Nhà giàu có, có hậu thuẫn, thầy cô trong trường cũng làm ngơ. Cậu đánh bạn học nhưng ban đầu vẫn biết điểm dừng, thường chọn những tên vốn đã hay đánh nhau hoặc lưu manh, hơn nữa cũng không đánh quá nặng.

Vô tình, những kẻ bị cậu đánh lại ngoan ngoãn hẳn, không còn bắt nạt người khác. Nhờ đó, cậu trở thành “trùm học đường” một dạng “giáo bá” khiến học sinh khác nể sợ, nhưng không hoàn toàn ghét bỏ.

Bởi thế, ban đầu, phần lớn học sinh không quá sợ cậu – vì họ cho rằng cậu chỉ trị kẻ xấu.

Tần Du là ngoại lệ đầu tiên.

Và cũng là khởi đầu cho sự mất kiểm soát của nguyên chủ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play