Edit Ngọc Trúc

Mỗi tấc da trên người hắn đều như được dòng nước mát xa nhẹ nhàng.

Kỳ Bạch bắt đầu xử lý tấm da thú của mình. Hắn đặt mặt trong của da lên trên, để dưới dòng chảy của thác nước, tiện tay nhặt một viên đá dưới nước rồi bắt đầu cạo lớp mỡ còn sót lại trên da.

Tấm da này đã bị lột xuống mấy ngày trước, nên bề mặt hơi dính, sờ vào không được dễ chịu lắm, nhưng may mắn là vẫn còn nguyên vẹn.

Ban đầu, Kỳ Bạch lo rằng chỉ dùng nước sẽ không thể làm sạch hết dầu mỡ. Nhưng có lẽ nhờ nguồn nước suối khoáng giàu khoáng chất, kết quả lại tốt hơn hắn tưởng. Không chỉ mặt trong của da, ngay cả lớp lông bên ngoài cũng được giũ sạch hoàn toàn.

Tấm da dê ban đầu còn có màu xám xịt, giờ đã trở thành một mảnh trắng ngà, trông rất đáng mong đợi.

Kỳ Bạch đặt tấm da dưới dòng thác nước để tiếp tục xả sạch, sau đó bắt đầu tắm rửa.

Những ngày qua liên tục di chuyển, ngoài lần trốn ra bờ sông để rửa sơ lúc nấu muối, hắn đã nhiều ngày không được tắm.

Thác nước này không quá cao, lực nước chảy xuống cũng không mạnh. Kỳ Bạch vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội tắm dưới vòi sen nữa, không ngờ thác nước này lại mang đến trải nghiệm còn tuyệt hơn thế.

Hắn vuốt mái tóc dài hơi rối ra sau đầu, tận hưởng cảm giác sảng khoái khi nước mát tràn qua cơ thể. Khi bước ra khỏi dòng nước, hắn cảm thấy cả người đều thư thái, khoan khoái.

Giống như một chú mèo nhỏ, Kỳ Bạch hất nhẹ mái tóc, sau đó lấy tấm da thú từ dưới thác nước lên, vừa đi vừa vắt nước trên da.

Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn đã thấy Lang Trạch đang đứng dưới một gốc cây, lặng lẽ chờ hắn. Trong tay y còn cầm một ít cỏ dại.

Dưới ánh trăng, bóng dáng y tỏa ra một cảm giác trầm tĩnh, khiến cả khu rừng như sáng bừng lên.

“Ngươi vẫn chưa đi sao?” Kỳ Bạch bước nhanh hơn.

Đợi hắn đuổi kịp, Lang Trạch mới xoay người, cùng hắn tiếp tục đi về phía trước: “Ừ, vừa hay ở đây có một ít cỏ hữu dụng, ta liền hái một ít.”

Kỳ Bạch, đầu vẫn còn hơi nước, tiến lên nhìn: “Đây là cỏ để xử lý da thú sao?”

“Không sai. Đây là cỏ Gió Cuốn, ngoài ra chúng ta còn cần vỏ cây Tử và cỏ Thanh Lam. Ngày mai ta sẽ đi tìm.”

Kỳ Bạch tò mò quan sát đám cỏ trong tay Lang Trạch: “Nếu ngày mai ta gặp, cũng sẽ mang về một ít.”

“Được.” Lang Trạch khẽ đáp.

Tiếng trò chuyện dần nhỏ lại, bóng hai người trẻ tuổi kéo dài dưới ánh trăng, chậm rãi sát lại gần nhau.

Khi trở về bộ lạc, Kỳ Bạch tìm một cành cây nhỏ rồi treo tấm da thú lên.

Bộ lạc nguyên thủy có nhiều điều bất tiện, nhưng cũng có những quy tắc mà xã hội hiện đại không thể sánh bằng chẳng hạn như bảo vệ tài sản cá nhân.

Trong bộ lạc, nếu ai bị phát hiện ăn cắp đồ của người khác, bình thường sẽ bị trục xuất. Nhưng ngược lại, cướp đoạt và thách đấu lại không bị cấm chỉ cần có đủ thực lực, ngay cả vị trí tộc trưởng cũng có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

Hắc Sơn là một bộ lạc nhỏ, sống cô lập. Trong môi trường khép kín này, tài sản của mỗi người đều dễ dàng được nhận biết. Chỉ cần bảo vệ đồ đạc của mình khỏi dã thú, thì cơ bản không cần lo lắng bị người khác lấy trộm.

Sáng hôm sau, sau khi ăn một bát lớn canh rau dại hầm thịt thỏ, Kỳ Bạch mang giỏ mây trên lưng, chuẩn bị lên đường.

Mọi người đều khen ngợi tay nghề nấu ăn của hắn, nhưng để nấu ăn cho cả bộ lạc mà vẫn giữ được hương vị ngon như vậy lại không hề dễ dàng.

Chỉ riêng dầu ăn đã là vấn đề lớn. Khi mọi người còn đang ăn không đủ no, thì việc dùng nhiều mỡ để chiên rán là quá lãng phí.

Muốn nấu ăn riêng? Có thể, nhưng phải tìm đồ vật để đổi với Dương La. Nếu không, vẫn phải ăn chung đồ hầm lẫn lộn với mọi người.

Hôm nay đến lượt đội của Kỳ Bạch ra ngoài thu thập. Nhờ có giỏ mây, họ không cần phải liên tục quay về vận chuyển thức ăn, mà có thể đi xa hơn để tìm kiếm.

Kỳ Bạch đi cùng Thỏ Nha đến một khu rừng khác bên kia Hắc Sơn. Chỉ tính thời gian đi đường đã mất gần một giờ.

Mặt trái của Hắc Sơn chủ yếu là núi đá, đất đai không nhiều, lớp đất cũng không dày, vì vậy thực vật khá thưa thớt.

Nhưng ngọn núi mà họ đang đến thì khác, thảm thực vật dày đặc hơn hẳn.

Do quãng đường khá xa, hai nhóc Báo Tinh và Li Li không đi cùng, nhóm còn lại chia thành từng cặp tản ra tìm kiếm.

Lần trước Kỳ Bạch đi thu thập là trước khi đến bờ biển, lần này Thỏ Nha tự mình dẫn hắn đi, vừa đi vừa giảng giải về các loại cây trên núi. Thấy hắn đã hiểu sơ qua, Thỏ Nha mới để hắn tự do tìm kiếm ở khu vực xa hơn một chút.

Mùa này, nhiều loài cây trên núi đã bắt đầu rụng lá, bước đi trên mặt đất có thể cảm nhận được lớp lá vàng xào xạc dưới chân.

Không ít quả dại đã khô quắt trên cành, khiến Kỳ Bạch tiếc nuối không thôi.

Nhưng nếu tìm kỹ, vẫn có thể hái được nhiều thứ tốt, như một ít quả hồng dại, táo dại. Dù có hơi khô quắt, nhưng vẫn có thể ăn được, thậm chí còn ngọt hơn lúc chín mọng.

Trên một sườn núi nhỏ, Kỳ Bạch còn phát hiện một cây hạt dẻ.

Dưới tán cây có rất nhiều hạt rụng xuống, một số còn trong lớp vỏ xanh lông lá, một số đã nứt ra, để lộ những hạt dẻ tròn trịa bên trong. Kỳ Bạch sung sướng nhặt lấy nhặt để.

Hạt dẻ là một loại thực phẩm dễ bảo quản, quan trọng nhất là nó rất ngon.

Hắn đứng lên nhìn về phía xa, thấy trên núi có một rừng thông xanh um. Không biết nơi đó có hạt thông không nhỉ?

Nhưng leo núi xa quá cũng không ổn. Kỳ Bạch cảm thấy rừng thông đó không gần lắm, tạm thời vẫn nên bỏ qua.

Hắn nhặt đầy hơn nửa giỏ hạt dẻ rồi dừng lại. Chủ yếu là lớp vỏ ngoài của hạt dẻ chiếm khá nhiều chỗ, hắn muốn để dành không gian trong giỏ cho những thứ khác.

Đúng lúc đó, Thỏ Nha khẽ gọi hắn. Kỳ Bạch rời khỏi sườn núi nhỏ, đi theo Thỏ Nha tiến sâu vào rừng.

Đi chưa bao lâu, Kỳ Bạch chú ý thấy một số dây leo khô vàng trên mặt đất. Nhìn chúng, hắn có cảm giác quen thuộc, nhưng Thỏ Nha lại không dừng lại để hái.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play