Edit Ngọc Trúc
Cùng Dương La suy nghĩ sâu xa hoàn toàn khác biệt, bên phía Kỳ Bạch đã có một hàng dài người xếp hàng. Bởi vì Kỳ Bạch vừa nói rằng mỗi người đều có thể nếm thử một miếng cá mà hắn vừa làm.
Phần còn lại thì không có, dù sao cũng đã quan sát quá trình chế biến khá đầy đủ rồi. Chỉ cần có thể đổi muối và mỡ từ Dương La, ai cũng có thể tự làm được.
Tuy nhiên, những người còn lại thì Kỳ Bạch không chia thêm nước canh. Vì số canh đó còn phải để dành để nấu phần cá và thức ăn còn dư. Mọi người đương nhiên không có ý kiến gì.
Lúc này, không ít người thấy nguyên liệu nấu ăn của Kỳ Bạch gần hết, liền chủ động đưa thêm nấm và rau dại. Kỳ Bạch vui vẻ nhận lấy tất cả.
Tối hôm đó, Kỳ Bạch và Lang Trạch bận rộn nướng cá. Đương nhiên, hai người họ ăn nhiều nhất. Riêng Lang Trạch đã ăn đến năm, sáu con cá.
Kỳ Bạch dùng ống trúc múc nước, rửa sạch chiếc máng đá đến mức không còn sót lại một giọt canh nào. Sau đó, hắn chạy tới hỏi Dương La:
“Tư tế gia gia, cái máng đá này nên để ở đâu?”
Dương La suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nếu là các ngươi tự tìm được, thì tự giữ lấy. Ta đâu có thời gian trông coi mấy thứ lặt vặt này.”
Kỳ Bạch không hề tức giận vì lời nói của Dương La, ngược lại còn vui vẻ nói:
“Cảm ơn tư tế gia gia!”
Nhờ câu nói đó, Kỳ Bạch và Lang Trạch đã có một cái nồi riêng. Về sau, họ có thể tự mình nấu ăn bất cứ lúc nào. Điều này khiến Kỳ Bạch không thể không vui.
Hắn đặt máng đá bên ngoài vách đá gần hang động để tiện sử dụng khi cần.
Sau một đêm nướng cá, Kỳ Bạch cảm thấy người mình đầy mùi khói và dầu mỡ. Hắn trở về hang động, lấy tấm da dê ra, phủi nhẹ lớp bụi bám trên đó.
Kỳ Bạch nhíu mày, mùi này thật khó chịu. Trước kia ở Lam Tinh, hắn chỉ thấy những tấm da thú đã qua xử lý, thường có mùi hương nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên hắn biết, một tấm da vừa mới lột lại có mùi như vậy.
Hắn hồi tưởng về bộ lạc Miêu Bạch từng sống, nơi đó nằm trên thảo nguyên, phần lớn người dân sống trong những căn lều được phủ bằng da thú. Cả bộ lạc quanh năm đều có một mùi hăng hắc đặc trưng.
Có vẻ mùi đó không chỉ do những thú nhân không chú trọng vệ sinh, mà rất có thể cũng đến từ da thú.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải nhanh chóng xử lý tấm da này. Kỳ Bạch tin rằng nếu để lâu, mùi sẽ càng nặng hơn.
Ôm tấm da dê, hắn bước đi dưới ánh trăng, chậm rãi tiến vào con đường nhỏ trong rừng.
Lúc này, núi rừng tràn đầy sức sống, tiếng côn trùng hòa cùng tiếng chim đêm vang vọng khắp nơi. Đi trên con đường này, Kỳ Bạch không hề cảm thấy cô đơn.
Dường như chỉ mới đi được vài bước, hắn đã đến bên cạnh thác nước.
Từ xa, Kỳ Bạch đã thấy bóng dáng của Lang Trạch. Hắn vội vàng đi tới định chào hỏi, nhưng khi đến gần mới phát hiện Lang Trạch đang ngâm mình trong hồ nước, nửa thân trên để trần.
Vì nơi này nằm trong thung lũng, ánh trăng chiếu rọi nhẹ nhàng, khiến Kỳ Bạch dễ dàng nhìn thấy thân hình săn chắc nhưng cân đối của Lang Trạch.
Kỳ Bạch không khỏi thầm rơi nước mắt.
Mặc dù hắn đã trở thành thú nhân, nhưng dáng vẻ vẫn cứ gầy yếu.
Dù cả hắn và Lang Trạch đều bị suy dinh dưỡng trong thời gian dài, nhưng thể trạng của Lang Trạch vẫn tốt hơn hắn nhiều.
Lúc này, Lang Trạch cũng đã phát hiện ra Kỳ Bạch đang đứng trên bờ. Hắn đứng dậy khỏi mặt nước.
Theo động tác của hắn, vô số giọt nước lấp lánh chảy xuống cơ thể. Kỳ Bạch vội vàng điều chỉnh tâm trạng, trấn an trái tim đang đập loạn vì ghen tị.
Lang Trạch nhìn thấy tấm da thú trong tay Kỳ Bạch, liền hỏi:
“Trễ thế này rồi, ngươi còn định xử lý da thú sao?”
Kỳ Bạch hít sâu một hơi:
“Đúng vậy, tấm da này bốc mùi quá. Ta định giặt sạch, ngày mai học cách xử lý da thú với những người khác.”
“Ngươi không biết cách xử lý da thú?”
Kỳ Bạch lắc đầu. Không chỉ hắn không biết, ngay cả trong ký ức của Miêu Bạch cũng không có. Những tấm da thú mà Miêu Bạch dùng trước đây, bao gồm cả chiếc túi nhỏ đeo trên cổ, đều là di vật của mẫu phụ để lại.
Lang Trạch trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Ta từng thấy gần đây có một số loại lá cây và cỏ dại có thể dùng để xử lý da thú. Ngày mai ta sẽ hái một ít về. Nếu ngươi muốn, có thể cùng ta học cách làm.”
“Được rồi, Lang Trạch, ngươi vậy mà còn biết xử lý da thú sao? Trước đây ta sống trong bộ lạc, chưa từng thấy qua da thú thô bao giờ.”
“Ta cũng đã rất lâu rồi không xử lý da thú.” Lang Trạch quay đầu đi, cuối cùng vẫn nói thật: “Đây là phương pháp ta học được khi còn nhỏ, đã rất lâu không dùng đến. Nếu ngươi sợ làm hỏng tấm da, có thể đi tìm người khác dạy ngươi cũng được.”
Nghe vậy, Kỳ Bạch không hề tỏ ra thất vọng. Hắn biết đây có thể là phương pháp của bộ lạc cũ của Lang Trạch, liền giả vờ nghiêm túc nói: “Xem ra đây là bí kíp riêng của ngươi rồi. Vậy ta nhất định phải học, ngươi không được đổi ý đâu đấy.”
Nói rồi, Kỳ Bạch ôm tấm da thú, định bước xuống nước: “Ta đi rửa sạch trước, ngày mai có thể trực tiếp dùng luôn.”
Thấy động tác của Kỳ Bạch, ánh mắt Lang Trạch hơi tránh né: “Vậy ta ra rừng chờ ngươi.”
“Hả?” Kỳ Bạch còn chưa kịp trả lời, Lang Trạch đã xoay người rời đi.
Mãi đến lúc đó, Kỳ Bạch mới nhận ra một sự thật chán nản. Hắn cứ tưởng mình và Lang Trạch đã là huynh đệ tốt, nhưng rõ ràng Lang Trạch không nghĩ như vậy. Hình ảnh cả hai cùng nhau tắm mà hắn tưởng tượng hoàn toàn không thể xảy ra.
Kỳ Bạch cúi đầu nhìn xuống lồng ngực phẳng lì của mình, thở dài.
Tại sao thế giới này lại chia ra thú nhân và á thú nhân chứ? Quá bất công rồi! Đường đường một nam nhân như hắn, vậy mà lại không thể tắm chung với đám nam nhân khác.
Hắn đành hướng về bóng lưng Lang Trạch hét lên: “Lang Trạch, ngươi không cần đợi ta đâu, ta còn lâu mới xong.”
Thấy Lang Trạch chỉ khẽ gật đầu mà không quay lại, Kỳ Bạch mới xoay người, bước về phía thác nước.
Nước trong hồ có chút lạnh, nhưng khi ngâm mình vào, hắn lại không cảm thấy lạnh chút nào. Kỳ Bạch có cảm giác như toàn thân được bao bọc bởi một lớp ngọc ấm áp, mềm mại.